Truyện Ngọt Không Ngừng Nghỉ_top ghi bàn c1 2023

Trì Dụ đem bộ mặt ủ rũ chen vào đám người ở căng tin,ệnNgọtKhôngNgừngNghỉtop ghi bàn c1 2023 mùi thức ăn bao khắp nhà ăn khiến cậu khó chịu, cùng với cảm giác nhớp nháp trên sàn khiến mỗi bước đi của cậu lại càng thêm khó khăn.

Cuối cùng cũng đến được trước cửa sổ gọi đồ, Trì Dụ nhíu mày, gọi món với bác gái bên trong quầy đồ ăn: "Sườn xào chua ngọt ạ"

"Sườn xào chua ngọt ạ, cảm ơn"

Nếu ở cuối câu nói vừa rồi không phải có thêm lời cảm ơn, Trì Dụ suýt chút nữa cho rằng mình bị ảo giác rằng giọng mình bị vọng lại trong nhà ăn.

Trì Dụ hơi mất kiên nhẫn quay đầu nhìn người vừa nói câu giống hệt mình.

Trước mắt cậu là một nam sinh với vẻ mặt không có cảm xúc gì, trong đầu cậu vang lên tiếng ong ong như một đám mây hình nấm nổ tung. Nam sinh trước mặt cậu có thân hình cao ráo, dáng đứng thẳng tắp, ngũ quan cực kỳ tinh xảo cùng làn da trắng. Đôi mắt hẹp dài màu nâu nhạt thoáng kinh ngạc nhưng trong chốc lát liền biến mất.

Trì Dụ nhìn phần sườn xào chua ngọt cuối cùng còn sót lại bên trong, cậu cũng không thèm nhìn nam sinh có chiều cao tương đương đang đứng cạnh mình nữa, lạnh giọng nói: "Cho con sườn xào chua ngọt"

"Dì cũng cho con một phần sườn xào chua ngọt nhé, cảm ơn dì." Phó Chỉ An cũng gần như đồng thời mở miệng.

Hai người đứng đây giằng co không biết đã chiếm biết bao nhiêu thời gian. Nếu đổi lại là người khác thì các bạn học đứng xếp hàng đằng sau đã sớm kêu than.

Nhưng đứng trước mặt họ hiện tại là Phó Chỉ An và Trì Dụ, nên mọi người liền trở nên rất kiên nhẫn. Thậm chí còn đều ngẩng đầu lên xem, như thể sợ sẽ để lỡ mất cảnh thú vị gì. Vì hai nam sinh đẹp trai nhất trường này trước đây chưa từng xuất hiện cùng nhau, lúc này thế mà bởi vì một phần sườn xào chua ngọt ở chỗ này mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Bác gái tóc xoăn đội chiếc mũ trắng trên đầu nhìn hai nam sinh tuấn tú đang đen mặt đứng trước cửa, ngập ngừng nói: "Sườn xào chua ngọt chỉ còn lại một phần thôi, không thì...."

"Con muốn cái này, con kén ăn lắm." Trì Dụ nhẹ giọng nói, cậu ấn thẻ ăn lên máy quét thẻ như là để tuyên bố chủ quyền với món sườn xào chua ngọt ngon ngọt kia.

Bác gái vừa mới mở miệng, còn chưa kịp nói chuyện thì nam sinh với khuôn mặt thanh tú đứng bên cạnh cũng lên tiếng: "Con cũng muốn sườn xào chua ngọt"

"Phó Chỉ An, cậu bị điên phải không?" Trì Dụ đập tay xuống bàn, bực bội quay sang nhìn Phó Chỉ An.

"Cậu là ai?" Phó Chỉ An lên tiếng hỏi, đôi mắt lãnh đạm trong suốt như hạt thủy tinh.

Nói rồi anh nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn cậu nữa, nở một nụ cười với bác gái qua ô cửa sổ: "Thôi con không muốn lãng phí thời gian của các bạn học ở đằng sau nữa, dì đem phần sườn còn lại cho cậu ấy đi ạ."

Trì Dụ nghe thấy thế liền nhảy dựng lên, cậu bực bội nói: "Ai cần ăn đồ cậu nhường."

"Vậy tốt quá." Phó Chỉ An nghe vậy liền lấy thẻ ăn từ túi áo ra đưa cho bác gái phát cơm: "Dì cho con một phần sườn xào chua ngọt đi ạ, cảm ơn dì."

Phó Chỉ An nghênh ngang bưng đĩa cơm rời đi để lại Trì Dụ đen mặt đứng trong đám người. Trì Dụ cúi đầu nhìn đôi giày thể thao hàng hiệu của mình dính đầy dấu chân, cậu kéo cổ áo, miệng lẩm bẩm: "Đm, xui xẻo đến thế là cùng."

Ngay khi Phó Chỉ An ngồi vào bàn ăn, một nam sinh có hơi gầy gò liền ngồi xuống đối diện bắt chuyện với anh: "Cậu vậy mà không biết Trì Dụ?"