Truyện Trần Tam Lang_soi cau st
World Cup 2025-01-11 01:57:13
0
Con người không có thuốc hối hận ăn,ệnTrầsoi cau st Hứa Thiên Tứ khóc không ra nước mắt thầm nghĩ, nguyên lai ngay cả hồ ly cũng sẽ không có thuốc hối hận để ăn.
Nếu không phải hắn nhất thời nổi hứng, còn dẫn theo tiểu đệ đi ra ngoài trộm rượu uống, đã thế còn uống đến say khướt té ngã ven đường, thì họ sẽ không lộ ra nguyên hình từ đầu tới đuôi, cũng sẽ không bị hai nam nhân đi ngang qua bắt được, còn bị đâm vào xương đuôi không thể biến hóa, dẫn đến tình trạng nửa bước khó đi như vậy.
Tiểu đệ của hắn nhỏ tuổi, làm sao chịu được đau đớn như vậy, y co rúm lại bên cạnh hắn, nước mắt đã chảy xuống, ở ngay cạnh hắn khóc sướt mướt, khiến lòng hắn nhảy loạn vừa kinh vừa sợ, ân hận lo lắng nghĩ đều là tại hắn.
Hai người kia còn nói, “Nếu hai ngươi có thể biến hóa ra dạng nữ nhân như Trần Văn tiểu thư rồi hầu hạ chúng ta, chúng ta sẽ tha cho các ngươi, nếu không, đầu tiên lột da, sau đó cắt từng miếng thịt uy cẩu. ’
Một lời này khiến Hứa Thiên Tứ tức đến suýt nữa miệng phun máu tươi, lại không dám biểu lộ giận dữ, đành phải mắng thầm trong lòng, cả đực cái cũng phân không rõ, còn muốn ngoạn nữ nhân sao!
Tiểu đệ nguyên bản còn nhỏ tuổi, chưa từng gặp đại sự gì, vừa nghe nói muốn lột da uy cẩu, liền sợ tới mức cả người run rẩy, răng va vào nhau lập cập, vừa khóc vừa nói với hắn, “Ngũ Ca, Ngũ Ca, đừng để bọn họ lột da ta.”
Hứa Thiên Tứ cũng hoảng sợ, lại nhìn tiểu đệ mềm nhũn bên cạnh đang khóc đến không ra bộ dáng, không có cách nào, đành phải đứng thẳng thân mình, chắp hai chân trước, miệng phun tiếng người, nói, “Hai vị ca ca, các ngươi đâm xương đuôi của hai huynh đệ ta, hắn còn nhỏ không chịu đau được, ta tuy rằng lớn hơn nhưng bị vậy làm sao biến hóa? Cầu các ngươi thả chúng ta trước, rồi có yêu cầu gì ta tự nhiên sẽ nhất nhất nghe theo. “
Hai người này nhìn nhau như hội ý, rồi một người nói, “Trước thả ngươi, làm tốt thì chúng ta sẽ thả nó. “
Hứa Thiên Tứ hận đến nghiến răng, nghĩ rằng, đợi xem! Không hảo hảo thu thập hai ngươi một phen thì ta sẽ tự cắt đuôi ra nấu canh cho các ngươi uống! Hắn ngôn ngữ lời lẽ ngoan ngoãn, bất quá vì muốn dụ hai người nảy thả họ ra thôi, sao có thể thật tâm muốn thuận theo ý chúng.
Hứa Thiên Tứ oán hận nhìn hai người kia, trong lòng đã bắt đầu tính toán xem lát nữa sẽ trả thù chúng ra sao. Đúng lúc đó, một nam tử xa xa sau lưng mang sọt tre tiến tới hướng này, đường không rộng lắm, khi nam tử đi qua liền bị hai người kia chắn đường, nam tử thấy vậy liền gật gật đầu với hai người kia, họ nhìn y rồi cười nói, “ Tam Lang, ngươi cũng đi uống rượu a? Lúc đó không thấy ngươi.”
Người nọ không nói gì chỉ gật đầu, rồi nghiêng người muốn đi qua. Không ngờ nhìn thấy hai hồ ly nằm ven đường, y liền dừng lại, trong mắt xẹt qua chút ánh thương xót, rồi tháo sọt trên lưng đặt xuống đất, xoay người tay ra dấu với hai người kia.
Hứa Thiên Tứ nhìn không hiểu, hai người kia lại hiểu rõ, chỉ nói, “ Tam Lang, ngươi muốn hai con hồ ly này làm gì?”
Hứa Thiên Tứ vừa nghe lời này mí mắt nhảy dựng, trong lòng thầm kêu không ổn.
Người nọ chỉ lắc đầu, lấy ra một túi tiền, đang muốn rút tiền trả thì lại bị hai người kia ngăn cản, một người nói, “Khụ, Tam Lang muốn, vậy thì tiện nghi cho ngươi một chút. Chỉ là thứ này trời sanh tính giảo hoạt, ngươi cần phải cẩn thận, đừng để bị cắn. “
Một kẻ khác liền cười nói, “ Tam Lang, tiền túi này thêu thật đẹp mặt, là cô nương nào đưa cho ngươi?”
Tam Lang vẫn lắc đầu, cũng không mở miệng, hai người kia nhìn nhau cười rồi bỏ đi.
Tam Lang mở cả hai ngăn rổ, nguyên bản muốn tách hai con vật ra, nhưng Hứa Thiên Tứ lúc ấy dù sợ hãi nhưng vẫn đột nhiên há miệng, cắn chặt gáy tiểu đệ, không dám lỏng miệng, Tam Lang nhìn hắn vài lần, rồi không thử lại tách hai con vật ra, cuối cùng còn cầm chúng cẩn thận đặt trong cùng một ngăn sọt, sau đó mới đeo sọt lên vai, chậm rãi mang chúng về thôn.
Hứa Thiên Tứ bị xuyên thủng xương đuôi, lại còn bị kinh hãi, nay chịu nhốt trong rổ, cả chân cũng nâng không nổi chứ đừng nói đến việc chạy trốn, đành phải ôm tiểu đệ sát người, oán hận thu mình trong rổ, trơ mắt để mình và tiểu đệ bị người nọ vác. Trong lòng hắn không nhịn được thầm mắng người này xen vào việc của người khác, lại hoảng sợ không biết cuối cùng là bị mang đi nơi nào.
Tam Lang vào phòng, mở sọt ra, trước lấy ấu đệ của hắn ra, cẩn thận xử lý vết thương, cẩn thận bôi thuốc trị thương, dùng áo cũ bao y lại sau đó đặt lên bàn. Xong mới lấy hắn ra, cũng giúp hắn bôi thuốc, sờ sờ đầu hắn, lại lấy một chiếc áo bông lớn, cẩn thận bao kín hắn rồi mới đặt trên giường.
Tam Lang đi ra ngoài một lúc, khi về mang theo thức ăn. Tam Lang đổ nước lên hai cái đĩa đặt bên cạnh hắn và tiểu đệ, rồi lấy dao cắt thịt muối thành từng miếng, cùng đặt trên đĩa.
Hứa Thiên Tứ cứng ngắc mặc y hành động, chỉ sợ đây là quỷ kế gì, động cũng không dám động, mà kỳ thật hắn đang rất đau, có muốn cũng không thể động đậy.
Hứa Thiên Tứ không biết nam nhân này thật ra có chủ ý gì, liền co người bất động tại chỗ, lẳng lặng chờ đợi, đôi mắt to loạn chuyển, thủy chung dính trên người y, sợ người này đột nhiên gây nguy hiểm gì.
Tam Lang im lặng làm hết những việc này, xong liền như cũ im ắng đi ra ngoài, khiến Hứa Thiên Tứ đang đề phòng ngây người tại chỗ.
Hắn cố nén đau đớn, ra sức nhìn chằm chằm cửa, sợ sẽ có động tĩnh gì.
Tiểu đệ còn nhỏ vừa bị thương, lại quá sợ hãi, lúc này ở trong phòng ấm, quấn áo trên thân, vừa ấm áp lại vừa thoải mái, cứ thế ngủ thiếp đi. Hứa Thiên Tứ đợi hồi lâu, cảm thấy tựa hồ không có nguy hiểm gì, liền kêu hai tiếng, tiểu hồ ly kia chẳng những không hồi đáp, ngược lại ngủ càng sâu, chọc hắn nổi giận mà không trút vào đâu được, hắn giãy dụa thoát khỏi áo choàng, đầu nghiêng ngó soi mói.
Tiểu đệ dám ngủ, hắn thì không dám. Hắn đánh giá mọi nơi, tựa hồ không phát hiện được điểm gì khả nghi, liền cũng thoáng an tâm một chút, thử liếm liếm nước trên đĩa, cảm thấy không có gì khác thường, liền mở miệng uống sạch nước trong đó.
Khi hai huynh đệ họ bị bắt cũng đã là hoàng hôn, ép buộc đến giờ, bên ngoài trời cũng tối rồi, Tam Lan đã châm một cây nến ngắn trong phòng, còn đặt ở chỗ cao. Hứa Thiên Tứ nghĩ người nọ chắc là muốn dưỡng bọn họ trước, đợi dưỡng béo sau đó mới lột da đem bán? Bằng không cũng là có mưu đồ với họ, muốn họ làm theo ý y?
Lòng người ác độc, những lời này rất chuẩn xác.
Hứa Thiên Tứ cứ miên man suy nghĩ như thế, cuối cùng không dám nghĩ nữa. Nếu cứ tưởng tượng tiếp thì người nọ còn chưa cho hắn một đao, chính hắn đã tự hù chết mình rồi.
Hứa Thiên Tứ đã mệt mỏi vô cùng, đến tình cảnh này thì hắn chạy cũng chạy không nổi, trốn lại trốn không thoát, hơn nữa còn có tiểu đệ vướng víu trói buộc như vậy, tim trầm xuống nghĩ, nếu ta nhất định phải chết thì làm sao cũng sẽ chết, cứ dứt khoát nghe thiên mệnh cho rồi!
Nghĩ vậy, đuôi liền vòng lên trên, đầu gối lên cái đuôi, tính hảo hảo ngủ một giấc. Hứa Thiên Tứ nhắm mắt lại, khi mơ màng sắp ngủ thì chợt nghe một thanh âm nhỏ bé mà kỳ quái vang lên bên tai. Sàn sạt, sàn sạt, không hề dừng lại, sàn sạt, sàn sạt, Hứa Thiên Tứ không tự chủ rùng mình, giãy người khỏi áo choàng ấm áp, lỗ tai dựng lên cẩn thận nghe ngóng.
Sàn sạt, sàn sạt, vẫn đều là tiếng động kỳ quái, cũng không biết có phải ảo giác của hắn không, nhưng cứ cảm thấy thanh âm này dường như càng lúc càng lớn, khiến hắn sợ hãi không ít.
Thanh âm này vẫn vang đến quá nửa đêm, cuối cùng Hứa Thiên Tứ thật sự không chịu nổi, nghĩ chết thế nào chẳng là chết, tự tìm chết còn đỡ hơn bị dọa chết.
Hắn đã nghỉ ngơi nửa ngày, lúc này cũng miễn cưỡng có thể đi vài bước, liền cắn răng rời khỏi kiện áo choàng, cố nén đau bước tiếp, liền từ trên giường lăn xuống dưới.
Hắn gượng dậy rồi len lén đi theo hướng phát ra tiếng động sàn sạt kia. Hắn có thương tích trên người, cứ bò bò lết lết đi hướng về phía trước, nhưng mới bò vài bước đã phải dừng lại thở lấy sức, tình cảnh không phải chật vật bình thường, hắn hận hận thầm mắng trong lòng, lại không biết thật ra nên mắng ai.
Thanh âm sàn sạt sàn sạt kia càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ ràng, tựa như động tĩnh khi gió thổi rung lá cây trong rừng, kết quả đợi đến khi Hứa Thiên Tứ đi đến trước cửa, lặng lẽ hé cửa chen vào trong, mới bừng tỉnh đại ngộ.
Nguyên lai đây là phòng nuôi tằm, thảo nào dù cách vách vẫn nghe được tiếng sàn sạt kỳ quái này.
Khi đi trộm rượu, Hứa Thiên Tứ đã nghe nói trong thôn này có nhà họ Trần dưỡng tằm, chỉ là khi đó hắn đang chú tâm ăn vụng, sao có tâm tư nghe con người bàn tán?
Nay nghĩ lại, thì hai nam nhân trên đường kia hẳn đã gọi y là Tằm lang, chứ không phải Tam Lang.
Trong phòng nuôi tằm điểm một ngọn nến, trên chiếc giường ở góc sáng có chiếc chăn xô lệch, hiển nhiên người ngủ trên đó mới đứng dậy không lâu. Hắn bò vào trong liền thấy, quả nhiên là Trần gia Tam Lang kia.
Trần Tam Lang đang lật tằm sàng trên giá, rải lá dâu đều khắp tằm sàng, khi hắn làm vậy còn mím môi, vẻ mặt thật sự chuyên chú.
Hứa Thiên Tứ âm thầm buồn cười nghĩ, nguyên lai là người dưỡng tằm.
Nếu không phải hắn nhất thời nổi hứng, còn dẫn theo tiểu đệ đi ra ngoài trộm rượu uống, đã thế còn uống đến say khướt té ngã ven đường, thì họ sẽ không lộ ra nguyên hình từ đầu tới đuôi, cũng sẽ không bị hai nam nhân đi ngang qua bắt được, còn bị đâm vào xương đuôi không thể biến hóa, dẫn đến tình trạng nửa bước khó đi như vậy.
Tiểu đệ của hắn nhỏ tuổi, làm sao chịu được đau đớn như vậy, y co rúm lại bên cạnh hắn, nước mắt đã chảy xuống, ở ngay cạnh hắn khóc sướt mướt, khiến lòng hắn nhảy loạn vừa kinh vừa sợ, ân hận lo lắng nghĩ đều là tại hắn.
Hai người kia còn nói, “Nếu hai ngươi có thể biến hóa ra dạng nữ nhân như Trần Văn tiểu thư rồi hầu hạ chúng ta, chúng ta sẽ tha cho các ngươi, nếu không, đầu tiên lột da, sau đó cắt từng miếng thịt uy cẩu. ’
Một lời này khiến Hứa Thiên Tứ tức đến suýt nữa miệng phun máu tươi, lại không dám biểu lộ giận dữ, đành phải mắng thầm trong lòng, cả đực cái cũng phân không rõ, còn muốn ngoạn nữ nhân sao!
Tiểu đệ nguyên bản còn nhỏ tuổi, chưa từng gặp đại sự gì, vừa nghe nói muốn lột da uy cẩu, liền sợ tới mức cả người run rẩy, răng va vào nhau lập cập, vừa khóc vừa nói với hắn, “Ngũ Ca, Ngũ Ca, đừng để bọn họ lột da ta.”
Hứa Thiên Tứ cũng hoảng sợ, lại nhìn tiểu đệ mềm nhũn bên cạnh đang khóc đến không ra bộ dáng, không có cách nào, đành phải đứng thẳng thân mình, chắp hai chân trước, miệng phun tiếng người, nói, “Hai vị ca ca, các ngươi đâm xương đuôi của hai huynh đệ ta, hắn còn nhỏ không chịu đau được, ta tuy rằng lớn hơn nhưng bị vậy làm sao biến hóa? Cầu các ngươi thả chúng ta trước, rồi có yêu cầu gì ta tự nhiên sẽ nhất nhất nghe theo. “
Hai người này nhìn nhau như hội ý, rồi một người nói, “Trước thả ngươi, làm tốt thì chúng ta sẽ thả nó. “
Hứa Thiên Tứ hận đến nghiến răng, nghĩ rằng, đợi xem! Không hảo hảo thu thập hai ngươi một phen thì ta sẽ tự cắt đuôi ra nấu canh cho các ngươi uống! Hắn ngôn ngữ lời lẽ ngoan ngoãn, bất quá vì muốn dụ hai người nảy thả họ ra thôi, sao có thể thật tâm muốn thuận theo ý chúng.
Hứa Thiên Tứ oán hận nhìn hai người kia, trong lòng đã bắt đầu tính toán xem lát nữa sẽ trả thù chúng ra sao. Đúng lúc đó, một nam tử xa xa sau lưng mang sọt tre tiến tới hướng này, đường không rộng lắm, khi nam tử đi qua liền bị hai người kia chắn đường, nam tử thấy vậy liền gật gật đầu với hai người kia, họ nhìn y rồi cười nói, “ Tam Lang, ngươi cũng đi uống rượu a? Lúc đó không thấy ngươi.”
Người nọ không nói gì chỉ gật đầu, rồi nghiêng người muốn đi qua. Không ngờ nhìn thấy hai hồ ly nằm ven đường, y liền dừng lại, trong mắt xẹt qua chút ánh thương xót, rồi tháo sọt trên lưng đặt xuống đất, xoay người tay ra dấu với hai người kia.
Hứa Thiên Tứ nhìn không hiểu, hai người kia lại hiểu rõ, chỉ nói, “ Tam Lang, ngươi muốn hai con hồ ly này làm gì?”
Hứa Thiên Tứ vừa nghe lời này mí mắt nhảy dựng, trong lòng thầm kêu không ổn.
Người nọ chỉ lắc đầu, lấy ra một túi tiền, đang muốn rút tiền trả thì lại bị hai người kia ngăn cản, một người nói, “Khụ, Tam Lang muốn, vậy thì tiện nghi cho ngươi một chút. Chỉ là thứ này trời sanh tính giảo hoạt, ngươi cần phải cẩn thận, đừng để bị cắn. “
Một kẻ khác liền cười nói, “ Tam Lang, tiền túi này thêu thật đẹp mặt, là cô nương nào đưa cho ngươi?”
Tam Lang vẫn lắc đầu, cũng không mở miệng, hai người kia nhìn nhau cười rồi bỏ đi.
Tam Lang mở cả hai ngăn rổ, nguyên bản muốn tách hai con vật ra, nhưng Hứa Thiên Tứ lúc ấy dù sợ hãi nhưng vẫn đột nhiên há miệng, cắn chặt gáy tiểu đệ, không dám lỏng miệng, Tam Lang nhìn hắn vài lần, rồi không thử lại tách hai con vật ra, cuối cùng còn cầm chúng cẩn thận đặt trong cùng một ngăn sọt, sau đó mới đeo sọt lên vai, chậm rãi mang chúng về thôn.
Hứa Thiên Tứ bị xuyên thủng xương đuôi, lại còn bị kinh hãi, nay chịu nhốt trong rổ, cả chân cũng nâng không nổi chứ đừng nói đến việc chạy trốn, đành phải ôm tiểu đệ sát người, oán hận thu mình trong rổ, trơ mắt để mình và tiểu đệ bị người nọ vác. Trong lòng hắn không nhịn được thầm mắng người này xen vào việc của người khác, lại hoảng sợ không biết cuối cùng là bị mang đi nơi nào.
Tam Lang vào phòng, mở sọt ra, trước lấy ấu đệ của hắn ra, cẩn thận xử lý vết thương, cẩn thận bôi thuốc trị thương, dùng áo cũ bao y lại sau đó đặt lên bàn. Xong mới lấy hắn ra, cũng giúp hắn bôi thuốc, sờ sờ đầu hắn, lại lấy một chiếc áo bông lớn, cẩn thận bao kín hắn rồi mới đặt trên giường.
Tam Lang đi ra ngoài một lúc, khi về mang theo thức ăn. Tam Lang đổ nước lên hai cái đĩa đặt bên cạnh hắn và tiểu đệ, rồi lấy dao cắt thịt muối thành từng miếng, cùng đặt trên đĩa.
Hứa Thiên Tứ cứng ngắc mặc y hành động, chỉ sợ đây là quỷ kế gì, động cũng không dám động, mà kỳ thật hắn đang rất đau, có muốn cũng không thể động đậy.
Hứa Thiên Tứ không biết nam nhân này thật ra có chủ ý gì, liền co người bất động tại chỗ, lẳng lặng chờ đợi, đôi mắt to loạn chuyển, thủy chung dính trên người y, sợ người này đột nhiên gây nguy hiểm gì.
Tam Lang im lặng làm hết những việc này, xong liền như cũ im ắng đi ra ngoài, khiến Hứa Thiên Tứ đang đề phòng ngây người tại chỗ.
Hắn cố nén đau đớn, ra sức nhìn chằm chằm cửa, sợ sẽ có động tĩnh gì.
Tiểu đệ còn nhỏ vừa bị thương, lại quá sợ hãi, lúc này ở trong phòng ấm, quấn áo trên thân, vừa ấm áp lại vừa thoải mái, cứ thế ngủ thiếp đi. Hứa Thiên Tứ đợi hồi lâu, cảm thấy tựa hồ không có nguy hiểm gì, liền kêu hai tiếng, tiểu hồ ly kia chẳng những không hồi đáp, ngược lại ngủ càng sâu, chọc hắn nổi giận mà không trút vào đâu được, hắn giãy dụa thoát khỏi áo choàng, đầu nghiêng ngó soi mói.
Tiểu đệ dám ngủ, hắn thì không dám. Hắn đánh giá mọi nơi, tựa hồ không phát hiện được điểm gì khả nghi, liền cũng thoáng an tâm một chút, thử liếm liếm nước trên đĩa, cảm thấy không có gì khác thường, liền mở miệng uống sạch nước trong đó.
Khi hai huynh đệ họ bị bắt cũng đã là hoàng hôn, ép buộc đến giờ, bên ngoài trời cũng tối rồi, Tam Lan đã châm một cây nến ngắn trong phòng, còn đặt ở chỗ cao. Hứa Thiên Tứ nghĩ người nọ chắc là muốn dưỡng bọn họ trước, đợi dưỡng béo sau đó mới lột da đem bán? Bằng không cũng là có mưu đồ với họ, muốn họ làm theo ý y?
Lòng người ác độc, những lời này rất chuẩn xác.
Hứa Thiên Tứ cứ miên man suy nghĩ như thế, cuối cùng không dám nghĩ nữa. Nếu cứ tưởng tượng tiếp thì người nọ còn chưa cho hắn một đao, chính hắn đã tự hù chết mình rồi.
Hứa Thiên Tứ đã mệt mỏi vô cùng, đến tình cảnh này thì hắn chạy cũng chạy không nổi, trốn lại trốn không thoát, hơn nữa còn có tiểu đệ vướng víu trói buộc như vậy, tim trầm xuống nghĩ, nếu ta nhất định phải chết thì làm sao cũng sẽ chết, cứ dứt khoát nghe thiên mệnh cho rồi!
Nghĩ vậy, đuôi liền vòng lên trên, đầu gối lên cái đuôi, tính hảo hảo ngủ một giấc. Hứa Thiên Tứ nhắm mắt lại, khi mơ màng sắp ngủ thì chợt nghe một thanh âm nhỏ bé mà kỳ quái vang lên bên tai. Sàn sạt, sàn sạt, không hề dừng lại, sàn sạt, sàn sạt, Hứa Thiên Tứ không tự chủ rùng mình, giãy người khỏi áo choàng ấm áp, lỗ tai dựng lên cẩn thận nghe ngóng.
Sàn sạt, sàn sạt, vẫn đều là tiếng động kỳ quái, cũng không biết có phải ảo giác của hắn không, nhưng cứ cảm thấy thanh âm này dường như càng lúc càng lớn, khiến hắn sợ hãi không ít.
Thanh âm này vẫn vang đến quá nửa đêm, cuối cùng Hứa Thiên Tứ thật sự không chịu nổi, nghĩ chết thế nào chẳng là chết, tự tìm chết còn đỡ hơn bị dọa chết.
Hắn đã nghỉ ngơi nửa ngày, lúc này cũng miễn cưỡng có thể đi vài bước, liền cắn răng rời khỏi kiện áo choàng, cố nén đau bước tiếp, liền từ trên giường lăn xuống dưới.
Hắn gượng dậy rồi len lén đi theo hướng phát ra tiếng động sàn sạt kia. Hắn có thương tích trên người, cứ bò bò lết lết đi hướng về phía trước, nhưng mới bò vài bước đã phải dừng lại thở lấy sức, tình cảnh không phải chật vật bình thường, hắn hận hận thầm mắng trong lòng, lại không biết thật ra nên mắng ai.
Thanh âm sàn sạt sàn sạt kia càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ ràng, tựa như động tĩnh khi gió thổi rung lá cây trong rừng, kết quả đợi đến khi Hứa Thiên Tứ đi đến trước cửa, lặng lẽ hé cửa chen vào trong, mới bừng tỉnh đại ngộ.
Nguyên lai đây là phòng nuôi tằm, thảo nào dù cách vách vẫn nghe được tiếng sàn sạt kỳ quái này.
Khi đi trộm rượu, Hứa Thiên Tứ đã nghe nói trong thôn này có nhà họ Trần dưỡng tằm, chỉ là khi đó hắn đang chú tâm ăn vụng, sao có tâm tư nghe con người bàn tán?
Nay nghĩ lại, thì hai nam nhân trên đường kia hẳn đã gọi y là Tằm lang, chứ không phải Tam Lang.
Trong phòng nuôi tằm điểm một ngọn nến, trên chiếc giường ở góc sáng có chiếc chăn xô lệch, hiển nhiên người ngủ trên đó mới đứng dậy không lâu. Hắn bò vào trong liền thấy, quả nhiên là Trần gia Tam Lang kia.
Trần Tam Lang đang lật tằm sàng trên giá, rải lá dâu đều khắp tằm sàng, khi hắn làm vậy còn mím môi, vẻ mặt thật sự chuyên chú.
Hứa Thiên Tứ âm thầm buồn cười nghĩ, nguyên lai là người dưỡng tằm.