Betway

Tin thể thao 24H Truyện Hóa Ra St. Paul Không Đau Thương_lich ngoai hang anh hom nay

Truyện Hóa Ra St. Paul Không Đau Thương_lich ngoai hang anh hom nay

Nhận được điện thoại của Lý Nhược Vân khi Loan Hoan đang trong một quán rượu ở thị trấn nhỏ sát biên giới Nga – Ukraine nghe hát uống rượu,ệnHóaRaStPaulKhôngĐauThươlich ngoai hang anh hom nay chính xác mà nói, là Lý Nhược Vân gọi điện thoại cho anh trai cô, chẳng qua là lúc này, cũng không biết Lý Nhược Tư cùng bạn gái của anh ta đi nơi nào rồi, Lý Nhược Vân gào lên ở trong điện thoại: Cứu mạng. . .Hoan, cậu mau tới cứu tớ!

Hiển nhiên, Lý Nhược Vân tiểu thư không sợ trời không sợ đất gặp phải chuyện phiền toái.

Cô rời trấn nhỏ đi đến địa điểm Lý Nhược Vân chỉ định mất hơn một giờ đi xe, hơn một giờ sau, Loan Hoan liền nhìn thấy xe của Lý Nhược Vân.

Vừa lúc màn đêm vừa buông xuống, sắc trời đen như mực hạ xuống làn tuyết trắng xoá, xe của Lý Nhược Vân dừng ở ven đường, trên mái xe đã có một lớp tuyết mỏng manh bao trùm.

Nơi này hoang tàn vắng vẻ, rốt cuộc là Lý Nhược Vân lái xe đến nơi đây như thế nào? Loan Hoan có chút tò mò.

Lý Nhược Tư dùng câu nói này để hình dung ra cô em gái mình là: Không cần hỏi vì sao Lý Nhược Vân làm như vậy, chỉ cần biết Lý Nhược Vân làm những gì!

Thật là!

Dừng xe, mang theo đồ ăn nước uống còn có thuốc men mà Lý Nhược Vân dặn, Loan Hoan xuống xe.

Loan Hoan còn khoảng cách mấy chục bước với xe của Lý Nhược Vân, đi hết mấy chục bước kia, Loan Hoan gõ gõ cửa kính của xe, đợi đến khi người trong xe đáp lại, Loan Hoan đưa tay nắm tay cầm mở cửa xe.

Sau ba tiếng đồng hồ khi bàn tay Loan Hoan chạm vào nắm tay cầm mở cửa xe, ở sát biên giới Nga – Ukraine đã xảy ra chuyện thay đổi vận mệnh của cả ba người.

Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, Lý Nhược Vân cứu một gã thanh niên xa lạ.

Sau này, những chuyện sau ba tiếng đồng hồ, mỗi cá nhân đều có suy nghĩ của riêng từng người.

Dung Doãn Trinh nói: Tiểu mỹ nhân ngư, nếu, thời điểm đó em không chạy trốn thì kết cục của câu chuyện xưa không giống như vậy.

Lý Nhược Vân nói: Hoan, nếu, thời điểm ấy cậu không nhận cuộc điện thoại đó thì tốt rồi.

Lý Nhược Tư nói: Tiểu Hoan, anh chỉ đi ra ngoài một lát, chỉ một thời gian ngắn ngủi mà tất cả mọi chuyện sau này liền thay đổi, nếu, khi đó anh không rời đi, có lẽ, em sẽ tốt hơn.

Mỗi một chữ “Nếu” đều ẩn chứa sau nó một cảm giác tiếc nuối, sự tiếc nuối đó hoặc là lớn hoặc nhỏ, thế nhưng nó đã thuộc về quá khứ.

Khi con bướm ở Châu Nam Mỹ vỗ cánh của nó, vận mệnh đã không còn cách nào xoay chuyển.

Loan Hoan mở cửa xe.

Vài phút sau, cô vẫn bị tình huống trong xe hù dọa cho một trận. Lý Nhược Vân thò đầu ra từ một đống quần áo lớn, tóc tai rối bù, yếu ớt nhìn Loan Hoan, nói: “Loan Hoan, Loan Hoan thân yêu, nhất định cậu không đoán được tớ đã làm những gì đâu?”

Loan Hoan không hề để ý đến cô, dứt khoát lấy đồ chứa trong chiếc túi to ra, bánh mì, nước, bánh pizza Nga nóng hổi, sau đó, là dược phẩm, đó là một ít thuốc hạ sốt, cầm máu, giảm đau, giảm sốt… vô số dược phẩm.

“Cậu bị thương? Bị thương ở đâu? Cậu muốn dùng thuốc gì?” Loan Hoan quay đầu về phía sau, cầm trong tay một đống thuốc lớn.

Ở trong điện thoại Lý Nhược Vân không nói đến chuyện cô ấy bị thương, cô ấy chỉ tỏ ra đáng thương nói cho cô biết, xe cô ấy hết xăng, hiện tại cô ấy vừa lạnh lại đói, cô ấy cần đồ ăn, xăng, thảm, còn có dược phẩm.

Còn giấu mình trong đống quần áo lớn, Lý Nhược Vân chỉ chỉ bánh mì đặt một bên, Loan Hoan đưa bánh mì cho cô. Xem ra, vị này thật sự là đói vô cùng, hai miếng đã giải quyết xong chiếc bánh mì.

Rốt cục, nuốt bánh mì vào trong bụng xong, cô ấy chớp ánh mắt với cô: “Hoan, tớ cũng không bị thương, thực ra người bị thương. . .”

Lý Nhược Vân đem câu thực ra kéo thật dài, có nghiêng về “thừa nước đục thả câu”.

“Kỳ thực người bị thương là một con gấu Nga, mèo Nga, rắn Nga, hổ Nga?”Loan Hoan tức giận, cô thầm nghĩ phải mau chóng rời khỏi cái buồng xe lạnh như hầm băng này.

Lý Nhược Vân lắc đầu, cô vừa lắc đầu vừa lấy từng chiếc quần áo bị vứt như một đống lộn xộn kia ra.

Cùng với số lượng quần áo giảm dần, từ từ, một gương mặt đàn ông xuất hiện, còn không chờ Loan Hoan thấy rõ ràng diện mạo người đàn ông, cô đã bị một việc khác khiến cho giật nảy mình.

Nhà họ Lý danh tiếng gặp phải chuyện thật đúng là có chút cẩu huyết.

Không sao nói rõ được cứu một người đàn ông bị thương đang hôn mê trong tuyết, trên đường lái xe đưa người đàn ông kia đến bệnh viện thì xe cạn xăng, sau đó, căn cứ vào tinh thần chủ nghĩa nhân đạo Lý Nhược Vân đã chọn dùng biện pháp nguyên thủy nhất, vĩ đại cứu được người đàn ông xa lạ đang sốt cao.

Vì thế, liền biến thành tình huống như hiện tại này.

Hai người khác giới không quen biết đều náu trong đống quần áo lớn, giữa trời tuyết lạnh băng của nước Nga chia sẻ nhiệt độ cơ thể của nhau để thu lấy ấm áp.

Chuyện như vậy, nghe qua thật phù hợp với khúc nhạc dạo tình yêu bắt đầu, có lẽ, cũng lãng mạn, nhưng dường như đương sự lại chẳng nghĩ như vậy.

“Loan Hoan, cậu nói, nếu như người đàn ông này tỉnh lại liệu có muốn lấy thân báo đáp hay không?” Lý Nhược Vân còn áp cơ thể lên người đàn ông, cô nghiêng đầu suy xét: “Nhưng không được, đã có một người đàn ông cần tớ gả cho anh ta, tớ không thể làm chuyện bắt cá hai tay.”

访客,请您发表评论:

© 2025. sitemap