Truyện Đừng Khóc, Nhà Ta Nhường Ngươi Ở!_kết quả trận birmingham

Không thoát được rồi.
Hạ Lăng mím môi,ệnĐừngKhócNhàTaNhườngNgươiỞkết quả trận birmingham chậm rãi quay đầu, không lấy làm bất ngờ thấy được Tiết Húc.
Giờ phút này bộ dạng thiếu niên trông có vẻ hơi chật vật, vừa rồi cô đụng trúng khay cơm để trên bàn ăn nên ít nhiều cũng bắn lên người hắn, một vệt dầu nhỏ bám trên tóc mái lúc này đang trĩu xuống trước khuôn mặt sạch sẽ của hắn như hạt mưa.
Hắn lạnh lùng trừng cô, trong đôi mắt đen nhánh cất giấu tia lạnh thấu xương.
"Thực xin lỗi." Hạ Lăng cúi đầu, nhỏ giọng áy náy nói, thanh âm nhỏ bé yếu ớt, tưởng chừng cô sẽ đứng đó im lặng, nhưng không, cô lại điểm thêm một câu, "Tôi cũng không phải cố ý, là do cậu đứng sau lưng tôi."
Tiết Húc tức giận, bàn tay đang nắm cổ cô thiếu điều muốn bóp chết người trước mặt.
Mặc dù là đang giải thích, nhưng biểu tình của cô cũng không khác bình thường là mấy, cô gái này chính là có loại bản lĩnh đó, dù cho có bất kì chuyện gì xảy ra mặt đều không đổi sắc, nhưng Tiết Húc chẳng biết tại sao, từ trên khuôn mặt bình tĩnh của cô nhìn ra một tia ủy khuất.
Tiết Húc thật muốn mắng người, cô ủy khuất, tôi con mẹ nó còn chưa kêu than đâu!
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Hắn đúng là đã nhìn thấy Hạ Lăng từ sớm, bất quá không phải ngay từ đầu, mà là trong lúc đang đứng xếp hàng, bọn họ trùng hợp xếp cùng một dãy.
Hắn trong lúc vô tình nâng mắt lên, vừa vặn nhìn thấy đỉnh đầu cô, thấy được mái tóc đen mượt cùng chiếc váy liền áo màu trắng.
Bộ dạng giống hệt lúc sáng khi hai người gặp nhau.
Thật sự là âm hồn bất tán.
Hắn nhíu nhíu mày, làm như không thấy, chân của hắn còn chưa bình phục hẳn, lúc này đòi tính sổ cũng không chiếm được lợi lộc gì.
Vào lúc Chu Gia Giang nhìn thấy Hạ Lăng, hai mắt liền sáng lên, "Đó không phải là Lăng muội muội sao? Thật là trùng hợp, đợi lát nữa bọn mình mời cậu ấy ăn cơm."
"Muốn đi cậu tự mà đi." Tiết Húc biểu tình lãnh đạm.
"Nhưng cậu không phải thích cô ấy sao?" Chu Gia Giang cười giảo hoạt, "Tớ mà giành được cô ấy trước cậu thì không hay lắm."
"..." Tiết Húc biểu tình càng lạnh hơn, từ lúc chuyện ngoài ý muốn kia xảy ra, ai cũng cảm thấy là hắn thích Hạ Lăng, ngay cả Chu Gia Giang cũng bất tri bất giác tin tưởng tuyệt đối, hắn cũng lười chẳng buồn giải thích.
Chu Gia Giang thấy hắn không nói lời nào, thì nghĩ hắn đã chấp nhận, còn muốn nói điều gì, đột nhiên nghe được phía trước có động tĩnh, vừa vặn trùng khớp với vị trí Hạ Lăng đứng, trước mặt đã bị một đám người vây lại.
"Làm sao vậy, làm sao vậy?"
Chu Gia Giang thích tham gia náo nhiệt, không để ý xem Tiết Húc có thích hay không, đã lôi hắn đi về phía trước chen vào, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Xuyên qua đám người, bọn họ liền nhìn thấy một nữ sinh tóc vàng đang vung tay lên hướng về phía Hạ Lăng, cô nhanh chóng tránh được, ngay sau đó bên cạnh có một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa hung hăng đẩy cô một cái, Hạ Lăng cả người lùi về phía sau đúng hướng bọn họ đang đứng.
Những người đang đứng xung quanh xem phản ứng rất nhanh, nhanh chóng chạy đi, ngay cả Chu Gia Giang cũng theo bản năng tránh được, thật ra Tiết Húc cũng muốn tránh, chỉ là thân thể có chút không theo kịp, bị gãy một chân, động tác tự nhiên cũng chậm đi nửa nhịp, cứ như vậy trơ mắt nhìn cô gái nào đó ngã đè lên người mình.
Nếu là trước kia, hai chân Tiết Húc đều lành lặn, thì với sức nặng của cô làm sao có khả năng đánh ngã hắn, nhưng hôm nay bản thân đến đi lại cũng khó khăn, mà cô lại một đường thẳng trực tiếp đem hắn ngã xuống đất, cái gáy đập "bốp" xuống nền gạch men sứ, đau đến mức nhíu chặt mày.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy có người đẩy cô, hắn nghi ngờ người này có phải vì chuyện ngày hôm qua mà cố ý trả thù hắn hay không.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Bên kia, Khương Tư Nhu nhìn thấy Hạ Lăng đẩy ngã Tiết Húc, mặt trắng bệch như tờ giấy, kinh hãi chạy tới, lên tiếng giải thích: "Thực xin lỗi thực xin lỗi, Hạ Lăng là vì tớ mới xảy ra xung đột với Hoàng Lộ, thật sự không phải cố ý va vào cậu đâu, thực xin lỗi."
Khương Tư Nhu không ngừng cúi đầu, nước mắt giàn dụa, thân thể lạnh run, nghe đồn Tiết Húc tính tình cổ quái, tàn bạo, đắc tội hắn chắc chắn không có kết quả tốt, người như vậy làm sao có thể chọc vào?
So với cô ấy, Hạ Lăng vẫn rất bình tĩnh coi sự việc vừa rồi không liên quan tới mình, chỉ vào bàn tay thiếu niên vẫn đang nắm cổ mình, nghiêng đầu hỏi: "Cái kia, cậu có thể buông tay ra được không?"
Tiết Húc biết đây không phải là lỗi của Hạ Lăng, cũng không có ý định so đo với cô, chỉ là trong lòng tức giận, dù sao nhìn cô cũng không vừa mắt.
Cô gái này chính là ôn thần, mỗi lần đụng tới cô đều không có việc gì tốt.
Chu Gia Giang lại gần hoà giải, "Từ từ bình tĩnh nào, thật ra Lăng muội muội cũng không phải cố ý, cậu đại ơn đại đức rộng lượng bỏ qua, đừng so đo với cô ấy."
"Cậu còn mặt mũi để nói?" Tiết Húc buông cổ Hạ Lăng ra, ánh mắt sắc như dao quét qua người cậu ta, cười lạnh, "Nếu không phải lúc này chân đang bị thương, tớ sớm đã đá chết cậu."
Chung quy lại đều do thằng bạn tồi không biết xấu hổ làm hại.
Chu Gia Giang chột dạ sờ sờ mũi, "Tớ đây không phải là vì muốn tạo cơ hội cho cậu sao."
Cậu có lòng tốt muốn nâng Tiết Húc dậy, lại chẳng được người ta cảm kích, liền trưng ra bộ mặt thối, trực tiếp đánh một cái lên người hắn, mặc kệ để hắn tự mình đứng lên.
Khương Tư Nhu đỡ Hạ Lăng dậy, khẩn trương hỏi: "Cậu không sao chứ?"
"Không có việc gì." Hạ Lăng lắc đầu, cúi xuống nhìn quần áo trên người dính đầy rau với cơm, liền quay sang hỏi, "Cậu có khăn giấy không?"
"Có!" Khương Tư Nhu vội vàng tìm trong túi lấy ra một bịch giấy.
"Cám ơn." Hạ Lăng nhận lấy, cẩn thận lau sạch đồ ăn dính trên quần áo.
Khương Tư Nhu chú ý đến bàn tay đang cầm giấy lau quần áo của Hạ Lăng, cảm giác có điểm gì là lạ, sợ hãi hét lên: "Ngón tay cậu sao lại sưng lên rồi, có phải rất đau không?"
Tiết Húc vốn đang định rời đi, lại nghe được câu nói của Khương Tư Nhu, bước chân đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Hạ Lăng.