时间:2010-12-5 17:23:32 作者:La liga 来源:Nhà cái uy tín 查看: 评论:0
内容摘要:Tin thể thao 24H Truyện Nghe Bảo Anh Muốn Đánh Em_bóng đá tivi.comTrần Mưu vì đau mà tỉnh dậy.
Cậu mở to mắt nhìn,ệnNgheBảoAnhMuốnĐábóng đá tivi.com thứ đầu tiên mà cậu nhìn thấy là sàn nhà của bằng gỗ thuần của cậu, màu sắc và hoa văn của sàn nhà rất đặc biệt vì đây là cậu và Nguyên Phi Hòa cùng chọn. Chỉ thất thần một giây mà Trần Mưu bị cơn đau nhức trên thân thể lôi sự chú ý về.
Có người đang cưỡi trên người cậu, nắm tóc cậu rồi ấn mặt cậu xuống dưới sàn.
Trần Mưu là loại người rất nóng máu, mấy chuyện đánh nhau với cậu mà nói là chuyện như cơm bữa, năm đó lúc còn đi học cùng Nguyên Phi Hòa, cậu còn một mình chọi năm sáu tên côn đồ, tuy bị thương nhưng mấy tên đó tuyệt đối chẳng tìm cậu nữa. Có thể nói thì chuyện Trần Mưu đánh nhau, còn đánh đến mức này thì hoàn toàn không phải là giả.
Nhưng ngày hôm nay là ngoại lệ, mặt Trần Mưu bị ấn trên mặt đất, bàn tay đang nắm tóc cậu như làm từ sắt, dù cho cậu có giãy giụa thế này thì cũng không xi nhê gì, mà người đang đè nặng trên người cậu, bàn tay của hắn ta trượt theo hông rồi vươn tới vị trí bí ẩn nào đó trên cơ thể cậu.
Thân thể Trần Mưu đầu tiên là cứng đờ hai giây, sau đó cậu rống to rồi bắt đầu giãy giụa điên cuồng. Cậu tuy không biết bản thân đang rơi vào tình huống quái quỷ thế nào nhưng chuyện quan trọng trước mắt này không phải đi tìm hiểu mà là thoát khỏi cái người đang đè trên người cậu đây.
Có lẽ là vì Trần Mưu giãy giụa làm hắn ta hành động có chút trúc trắc, vì thế hắn ta hừ một tiếng. Trần Mưu còn chưa biết tại sao hắn lại hừ như thế thì thấy hai tay của mình đã bị dây lưng trói ra sau lưng.
Trần Mưu đưa lưng về phía hắn ta giống như một con hổ bị nắm lấy nhược điểm, chẳng thể làm gì.
Tứ chi bị trói làm đầu óc Trần Mưu đã rối tinh rối mù thành một cục thì này càng rối hơn, cậu quát lên:
"Đệt mẹ cái thằng cháu nội nhà mày, mau thả ông đây ra!"
Động tác của người đang đè trên người Trần Mưu sững lại, ngay sau đó, Trần Mưu nghe được một tiếng cười lạnh lùng rồi sau đó là một giọng nói quen thuộc, hắn ta nói:
"Trần Mưu, em muốn chết à?"
Sau khi Trần Mưu nghe thấy giọng nói này, đầu óc liên trống rỗng, giọng nói đó cậu đã nghe mười mấy năm, chủ nhân của nó là Nguyên Phi Hòa.
Lúc Nguyên Phi Hòa và Trần Mưu gặp nhau là cấp 3.
Từ cấp 3, Nguyên Phi Hòa liền bày ra bộ dáng thanh niên trí thức, hắn học vẽ, biết kéo đàn violon, thích mặc áo sơ mi trắng, diện mạo là loại tuấn tú nhất thời đó.
Trần Mưu trưởng thành sớm, học cấp 2 đã khai tân với một chị khóa trên, lên cấp 3 vừa nhìn là đã để ý Nguyên Phi Hòa.
Sau đó, Trần Mưu hao tâm tổn sức bắt Nguyên Phi Hòa vào lòng bàn tay, hai người về sau sống một cuộc sống hạnh phúc - đương nhiên chuyện này không có khả năng xảy ra rồi, bởi vì kí ức cuối cùng của Trần Mưu là vì cứu Nguyên Phi Hòa mà cậu bị một chiếc xe chở xi măng nghiền thành một cái bánh nhân thịt. Trần Mưu khẳng định thi thể bây giờ của cậu nhất định là rất ghê tởm.
Nhưng lúc này thì sao, cậu vốn dĩ nên bị nghiền thành bánh nhân thịt, giờ lại xuất hiện trong chính ngôi nhà của mình, chẳng những ở nhà mà còn bị cái tên Nguyên Phi Hòa đến gà cũng không dám giết đè trên đất đánh.
Lửa trong lòng Trần Mưu càng lúc càng lớn, nhưng dù cho lửa có lớn như thế nào thì Nguyên Phi Hòa vẫn là cái bộ dạng nên làm gì thì làm cái đó, đừng có hi vọng hắn buông cậu ra.
Trần Mưu nói:
"Nguyên Phi Hòa con mẹ nó anh điên rồi à, mau thả em ra!"
Nguyên Phi Hòa không thèm để tâm, bắt đầu dùng bàn tay đã mò tới chỗ đó tuốt.
Mắt Trần Mưu đỏ hoe, mặt cậu bây giờ bị ấn trên sàn nhà, hai tay bị trói ra sau, trên eo còn bị một người đàn ông cao lớn nặng hơn một trăm cân ngồi lên.
Này không phải là chuyện thảm nhất, chuyện thảm nhất đó chính là cậu thế mà bị tuốt cho bắn ra.
Bắn xong cả người Trần Mưu mềm nhũn, cái người luôn đè trên người cậu lúc này mới ôm cậu từ trên sàn nhà lên.
Trần Mưu thở hổn hền, trừng mắt nhìn đôi tay Nguyên Phi Hòa đang ôm lấy eo cậu, hận không thể nhảy lên mặt hắn cắn rớt một miếng thịt.
Nguyên Phi Hòa nói.
"Cục cưng, đừng nhìn anh như vậy."
Trần Mưu mắng:
"Nguyên Phi Hòa, đầu anh bị úng nước à? Con mẹ nó ai cho anh lá gan trói em."
Lời vừa ra khỏi miệng, Trần Mưu liền thấy không đúng – Nguyên Phi Hòa sao lại có sức lực lớn đến vậy.
Nguyên Phi Hòa vươn tay sờ sờ môi Trần Mưu, ngón tay hắn còn dính chất lỏng màu trắng nào đó, hắn sờ lên vừa lúc bôi chất lỏng đó lên môi Trần Mưu.
Trần Mưu tức giận phụt một tiếng, rồi lại tức giận mắng đệt.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Em không đánh anh thì anh sẽ không đánh em."
Trần Mưu không nói chuyện, giờ đây trong đầu cậu nhão thành một vũng nước, cái gì cũng nghĩ không ra.