时间:2010-12-5 17:23:32 作者:Nhận Định Bóng Đá 来源:Thể thao 查看: 评论:0
内容摘要:Tin thể thao 24H Truyện Đừng Khách Sáo, Anh Yêu Em_kqbd nuMạnh Văn Phi giật mạnh nút thắt cà vạt,ệnĐừngKháchSáoAnhYêkqbd nu cởi áo vest ra, trong miệng thầm chửi một nghìn câu chửi thề, mặt trời nóng gắt trên đỉnh đầu, lửa giận trong lòng anh cháy hừng hực. Một lễ cưới yên lành lại bị phá thành ra thế này, đúng là chửi chục nghìn câu cũng không đủ biểu đạt hết tâm trạng mà.
Chạy theo hai con phố cũng không đuổi kịp, lát nữa về còn phải thu dọn tàn cuộc, nghĩ đến cả đám khách khứa còn đang đợi, Mạnh Văn Phi thật muốn mặt trời phơi chết mình luôn đi cho rồi.
Ven đường có một quán nhỏ, nhìn qua có vẻ giống một tiệm cà phê, trông rất yên tĩnh. Mạnh Văn Phi dừng bước, quay người đi về phía tiệm cà phê kia. Anh phải nghỉ một chút, tìm một nơi yên tĩnh để nghĩ xem phải thu dọn tàn cuộc thế nào.
Cửa tiệm không lớn, tổng cộng chỉ có năm chiếc bàn vuông nhỏ, quầy bar khá rộng, phía trước đặt một hàng ghế cao. Hai người trẻ tuổi trông như cặp tình nhân ngồi ở chiếc bàn vuông trong góc rì rầm cười nói, một cô gái đeo tạp dề có vẻ giống nhân viên phục vụ đứng sau quầy bar chuẩn bị thức uống, nghe thấy tiếng có người bước vào, cô chỉ ngước mắt lên nhìn qua, không lên tiếng.
Mạnh Văn Phi cũng không để ý chuyện nhân viên cửa tiệm không niềm nở, anh chỉ đến uống chút gì đó lành lạnh thôi. Anh ngồi xuống quầy bar, áo vest tiện tay vắt lên lưng ghế bên cạnh. Cô phục vụ đưa thực đơn thức uống và món ăn đến trước mặt anh, sau đó tiếp tục làm việc của mình.
Thực đơn thức uống và món ăn tổng cộng chỉ có hai trang giấy đơn, đúng là đơn giản thật. Mạnh Văn Phi mở thực đơn thức uống ra, vừa nhìn đã thấy năm chữ in đậm được đóng khung "Hương Vị Yêu Đơn Phương", gặp ma thật rồi, anh vào phải nơi quỷ quái gì thế này, cà phê thì ghi là cà phê đi, nói bừa gì mà "hương vị yêu đơn phương". Nhìn xuống bên dưới, các món trà, được phân loại là "Cảm Giác Yêu Thầm".
Mạnh Văn Phi xoa xoa mặt, hôm nay đúng là đen đủi, muốn uống chút gì đó lành lạnh thôi cũng bị thực đơn trêu chọc.
Lúc này cô phục vụ đã đưa thức uống đi xong, quay trở lại, đứng trước mặt Mạnh Văn Phi.
Mạnh Văn Phi đóng thực đơn lại, nhức mắt, không muốn xem nữa.
Cô phục vụ hỏi: "Dùng thức ăn hay nước uống?"
"Cho một ly bình tĩnh đi." Mạnh Văn Phi cố ý, trong lòng còn đang hậm hực.
"Muốn bình tĩnh cỡ nào?" Cô phục vụ thản nhiên hỏi.
"..."
Có món này thật sao, lại còn chia cấp độ nữa?
Mạnh Văn Phi nhìn cô gái kia. Trông có vẻ rất trẻ, ngoài hai mươi? Da trắng dáng gầy, đôi mắt long lanh, rất xinh đẹp. Cô ung dung nhìn lại Mạnh Văn Phi, dường như việc anh cố ý gây rắc rối không hề tạo áp lực cho cô.
Mạnh Văn Phi bị nhiễm sự bình tĩnh của cô, ngẫm lại sự nóng nảy của mình rồi nói: "Bình tĩnh cỡ thường là được."
Cô gái gật đầu, xoay người đi chuẩn bị thức uống.
Tốt lắm, cô gái này bình thản đến mức làm cho người khác thấy dễ chịu. Cơn giận của Mạnh Văn Phi không còn nữa, chỉ còn lại sự tò mò, cô ấy sẽ đưa món gì lên đây?
Cô phục vụ trở lại rất nhanh, mang theo nửa ly đá viên và một chai nước khoáng, đặt trước mặt Mạnh Văn Phi: "Năm tệ."
Mạnh Văn Phi nhìn chỗ đá viên và nước đó, không nhịn được mà bật cười. Anh không lên tiếng, mở chai nước khoáng, rót vào ly. Đá viên nhanh chóng bị nước làm ướt, trở nên trong suốt sạch sẽ, nhìn thôi cũng khiến cơn giận của người ta tan đi hơn nửa.
Mạnh Văn Phi uống một hơi hết hơn nửa ly, thoải mái hơn hẳn. Anh lại đổ nước vào ly, lúc này thấy ánh mắt của cô phục vụ đang nhìn chiếc áo vest anh vắt trên lưng ghế bên cạnh, trên túi áo còn cài bông hoa cưới.
Được rồi, Mạnh Văn Phi biết hôm nay đoàn xe cưới hai mươi tám chiếc huênh hoang chạy qua con phố này, bây giờ đáng ra là lúc tổ chức tiệc cưới, anh mặc sơ mi nghiêm chỉnh, vứt áo lễ phục qua một bên, còn yêu cầu một ly "bình tĩnh", đúng là khơi gợi lên rất nhiều sự liên tưởng.
"Tôi không phải chú rể." Mạnh Văn Phi nói.
Cô phục vụ gật đầu, không hỏi không nghe ngóng, dường như không có hứng thú nhiều chuyện gì cả.
Mạnh Văn Phi cũng không để tâm, loại chuyện rối rắm kỳ lạ này quả thật không cần phải giải thích với người lạ làm gì. Anh cúi đầu im lặng uống ly nước đá "bình tĩnh" của mình. Cô phục vụ cũng không để ý đến anh nữa, cô nhận được đơn đặt hàng bên ngoài, pha xong hai ly thức uống thì đóng gói đưa cho nhân viên giao hàng.
Mạnh Văn Phi thấy cô rảnh rồi, gọi cô đến tính tiền.
Cô phục vụ đi đến, Mạnh Văn Phi lục lọi túi quần, lại lục lọi túi áo khoác, lúng túng. Anh là phụ rể, trong túi chỉ có mỗi nhẫn cưới của chú rể mà thôi.
"Xin lỗi, tôi không mang theo ví tiền." Mặt anh có chút nóng lên.
"Tiệm chấp nhận thanh toán qua Alipay và Wechat." Cô phục vụ vẫn rất bình thản.