Truyện Trợ Lý Kiến Trúc Sư_vô địch úc

Trương Tư Nghị dùng tay trượt màn hình điện thoại di động,ệnTrợLýKiếnTrúcSưvô địch úc thời gian hiện rõ trên màn hình, 11:35.

Lúc cậu vừa ngồi xuống là 10:40, nói cách khác, nữ sinh tóc xoăn có khuôn mặt xinh đẹp này đã trách móc cậu ít nhất một tiếng đồng hồ. Hơn nữa hình như đối phương không muốn dừng lại, cốc cà phê trước mặt cô đã hoàn toàn nguội lạnh, đến bây giờ cô không hề uống một ngụm. Trương Tư Nghị tò mò không hiểu tại sao cô nói liếng thoắng trong thời gian dài như thế mà không khát nước.

Bởi vì thật sự nhàm chán, Trương Tư Nghị chuyển tầm nhìn đến nội thất và trang trí trong quán cà phê, phong cách Châu Âu đơn giản, thiết kế visual line, sử dụng vách ngăn phân vùng bàn ghế, tô điểm thêm những chiếc đèn hình ngôi sao màu xanh lục, ngoài ra vắng vẻ không có nhiều người…

“Rốt cuộc anh có nghe em nói gì không?” Nữ sinh đột ngột nâng giọng cao vút lên, thu hút toàn bộ sự chú ý của Trương Tư Nghị.

“A, đang nghe mà.” Trương Tư Nghị giật mình, cậu vội vàng chuyển đường nhìn trở về.

Móng tay được quét sơn bóng loáng trên mười ngón tay mảnh mai của nữ sinh giống như những con bướm rực rỡ màu sắc tung tăng bay lượn trước mặt cậu, dường như cô đang hùng dũng chỉ huy cả một dàn nhạc giao hưởng sonate. Thật không may, bản sonate này đang bước vào phần hòa âm lặp lại đầy nhạt nhẽo…

“Anh tính xem số lần anh chủ động hẹn gặp em sau khi về nước đi… Ba lần! Chỉ có ba lần! Không đếm hết một bàn tay nữa! Trong ba lần thì có một lần anh ngủ quên nên lỡ hẹn, hai lần khác thì thời gian cộng lại chưa được một ngày, em thật không hiểu mỗi ngày anh bận làm gì! Trước đây anh ở nước ngoài, em ở trong nước, chúng ta xa nhau, không thể gặp nhau em cũng nhịn, em biết anh học kiến trúc bận nhiều việc, nhưng bây giờ anh về nước rồi, vẫn chưa tìm được việc, anh ở nhà suốt ngày làm gì?”

“Tìm việc…”

“Tìm việc cần hai mươi tư tiếng đồng hồ trên một ngày ư? Không có thời gian ăn một bữa cơm với em sao? Hôm trước em gọi điện hẹn anh đi xem phim, anh đồng ý rồi, kết quả anh lại nói chưa hoàn thành thiết kế mô hình nên phải làm gấp, nhưng em toàn thấy anh lên mạng like status của bạn bè, có phải anh coi em như con ngốc mà đùa không?”

Trương Tư Nghị hết đường chối cãi, cậu thầm nghĩ, làm bài tập thì cũng phải có thời gian uống nước xả stress chứ, anh chỉ like mấy dòng trạng thái của bạn bè trên Wechat mà thôi, chưa bao giờ tốn hơn năm phút đâu nhé.

… Được rồi, thật ra cũng có khi mất đến mười lăm phút.

“Anh có thời gian vào Wechat sao lại không có thời gian đi xem phim với em?”

Trương Tư Nghị rất muốn mở miệng nói “đúng thế đấy”, nhưng cậu sợ nói ra sẽ làm nữ sinh đang phát điên trước mắt này xồ lên xé xác cậu, vì thế cậu nhẫn nhịn, không trả lời.

Tuy nhiên, cậu không thể không oán giận trong lòng… Cùng em đi xem phim thì phải gội đầu tắm rửa ăn mặc gọn gàng ra ngoài, nếu không gội đầu em sẽ mắng anh, ăn mặc luộm thuộm em sẽ mắng anh, anh đi dép lê em cũng mắng anh… Xem phim xong có thể còn phải đưa em về nhà, chừng ấy việc đã mất khoảng bốn, năm tiếng, còn like vài cái status của bạn bè không tốn thời gian mà ít hao tâm tổn sức hơn bao nhiêu!

Nữ sinh chợt nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên trợn mắt nói: “Không phải anh tốt nghiệp rồi sao? Sao phải thiết kế mô hình?”

“Anh đã giải thích với em rồi, trong thời gian còn đi học có mấy thiết kế thất bại, không chỉn chu, nên anh tận dụng khoảng thời gian này để làm lại.”

“Tại sao trong lúc học anh không làm cho tốt đi? Lúc đó không phải anh cũng rất bận sao?”

“Khi đó bận làm việc khác.” Khoa kiến trúc không phải chỉ có môn thiết kế, lúc đó cậu còn phải học lịch sử kiến trúc, môi trường xây dựng, kết cấu công trình, cùng với một loạt các phần mềm thiết kế… Aiz, nhớ đến mà mắt lệ nhòa!

“Bận chơi game hay là bận vào Wechat? Có phải anh bận like ảnh của người khác không!”

“…”

“Trương Tư Nghị, anh ra ngoài mà không để ý đến đầu tóc sao? Tóc tai bù xù, quầng mắt thâm đen, tối qua anh mấy giờ thì đi ngủ?”

“…” Quả nhiên lại thế nữa rồi!

“Trước đây trên mặt anh chưa bao giờ có mụn! Bây giờ trên trán anh có tận hai cái liền!”

“Thế mới nói, gần đây anh chịu áp lực rất lớn!”

“Em cứ tưởng các anh học khoa kiến trúc rất coi trọng hình tượng cá nhân, lúc em vừa mới quen anh, anh mặc quần áo rất hợp mốt…”

“…” Khi đó anh đang muốn theo đuổi em mà!

“Nhưng anh nhìn bộ dạng hiện tại của anh mà xem, lôi thôi lếch thếch, ra ngoài không ai tin là anh học kiến trúc!”

Trương Tư Nghị nhịn không được mà nói: “Chẳng qua em chưa thấy hình dạng xấu xí của sinh viên khoa chúng anh trước kì thi pinup[1] thôi, một tháng không gội đầu không tắm rửa là chuyện bình thường!”

Nữ sinh lộ ra vẻ mặt sợ hãi và chán ghét, nhưng không quá hai giây, cô tìm được điểm mấu chốt khác: “Nhưng bây giờ anh tốt nghiệp rồi mà, hơn nữa anh còn chưa tìm được việc, anh còn không chịu tắm rửa sao!”