Lại sắp Tết rồi. Mọi năm,óconlàcóTếtỷ lệ kèo wap trong khi vợ chồng, con cái của bạn bè, đồng nghiệp rục rịch chuẩn bị bị tài chính và kế hoạch về quê nghỉ Tết thì tôi thường đứng ngoài cuộc. Cái nghèo với tôi không đáng sợ bằng ánh mắt soi mói, những lời nói cay nghiệt của người đời. Nhiều năm về trước, tôi miệng cười tươi nhưng trong lòng nặng trĩu muộn phiền.
Tết là dịp sum vầy, họp mặt, đoàn tụ, nhưng tôi lại sợ gặp người thân, bạn bè dịp này bởi câu cửa miệng của họ thường là hỏi về con cái. Dù không phải ai cũng có ác ý, nhưng suốt gần 10 năm lấy chồng, Tết về quê luôn khiến tôi sợ hãi khi phải đối mặt với những câu hỏi khiến tôi không biết trả lời thế nào. Cứ sau mỗi cuộc gặp như thế, tâm lý tôi càng nặng nề thêm.
Tôi sợ những ánh mắt và câu hỏi của mọi người xung quanh: "Chị có em bé chưa?", "Cháu lấy chồng lâu thế mà chưa có em bé à?". Hay ai đó cười mỉa mai: "Chắc tịt rồi", "Cây độc không trái, gái độc không con"... "Tội" của một người vợ, một người dâu, một người phụ nữ lấy chồng gần 10 năm mà chưa có con, là "tội lớn" lắm.
Chính bố mẹ tôi cũng nói: "Tiền thì làm gì nếu không có con cái? Tập trung vào chuyện con cái đi đừng có buôn bán gì nữa". Thời điểm đó tôi đang bán hàng Nhật, thu nhập khá, nhưng tiền không mang lại hạnh phúc.
Cũng có người thương tình, cảm thông, khi gặp tôi họ gọi ra một góc riêng và mách những chỗ chữa hiếm muộn, những bác sĩ mát tay. Người thì khuyên tôi phải đi cầu nguyện, đi lễ chùa. Có người còn mách đi xin con nuôi, rồi cúng bái...
Khao khát con cái mãnh liệt, tôi cũng làm theo cách mà mọi người mách, uống đủ loại thuốc Bắc, đi chùa khấn Phật, đi thăm khám và điều trị. Nhưng sau tất cả vẫn chỉ là con số 0, chỉ còn nỗi thất vọng buồn tủi là ở lại. Đã có những lúc đỉnh điểm của những suy nghĩ tiêu cực, tôi muốn buông bỏ hết, chạy trốn cuộc đời để lên núi ở ẩn, cảm giác tủi thân ghê gớm.