Điều tôi không ngờ là,ệnTầngPhíaDướiBầuTrờnhận định kèo bayern munich mình lại có thể gặp anh ấy ở nơi xa lạ này
—oo0oo—
DĨNH NGÔN
Tên tôi là Dương Dĩnh Ngôn, 24 tuổi.
Khi bắt đầu những dòng này, tôi vẫn đang cãi nhau trong điện thoạivới ba mình, và tôi hầu như phát điên khi ông ấy vẫn quyết định muốnchúng tôi đến một vùng đảo hẻo lánh nào đó trong vài tháng.
Dĩ nhiên, tôi không thích cái tin này tí nào.
Chỉ mới vài ngày trước đây, cảnh sát kéo vào nhà và làm xáo trộn cuộc sống của chị em tôi bằng cách xới tung mọi thứ lên. Vậy mà đến khi bắtđược bọn tội phạm thì bọn tôi vẫn bị buộc phải chuyển nhà.
Thôi nào, tại sao trên đời lại có những chuyện bất công như thế chứ?
Cảnh sát nói với chúng tôi rằng cuộc sống của chúng tôi tại thành phố thời gian này không còn được đảm bảo vì ba chúng tôi có quá nhiều kẻthù, mà cảnh sát thì không phải lúc nào cũng phái người theo bảo vệ tụitôi được. Ừ, thì cứ cho là thế đi thì cũng chỉ cần thuê thêm vài tên vệsỹ đến. Tôi sẽ không phiền hà tí nào nếu việc đó không ảnh hưởng tớicông việc dạy học của mình. Thật đó.
Nhưng ba chúng tôi thì cứ nằng nặc đòi phải chuyển nhà, nào là lựachọn an toàn nhất, rồi nào là ở đó ông vẫn có thể sắp xếp cho tôi lớphọc khác để dạy.
Ôi dào, nói thì hay lắm. Sao ông ấy không giỏi mà chuyển đi cùng vớichúng tôi chứ? Dù gì thì kể từ lần sinh nhật Dĩnh Hân năm ngoái tôi cũng chẳng gặp lại ông nữa
Mẹ tôi đã mất trong vụ tai nạn cách đây 2 năm, nhà chỉ còn 3 người.Vậy nên, dù cho tôi có phản đối kịch liệt đến thế nào đi nữa thì chỉ cần ba tôi lên tiếng hỏi, Dĩnh Hân bẽn lẽn trả lời: “Dạ, con sao cũng được, tùy ý ba” là tôi đã vẫy cờ trắng rồi.
Dĩnh Hân là em gái cùng cha khác mẹ của tôi, trước giờ tôi đều khôngmấy an lòng về nó. Dĩnh Hân ở đâu, tôi sẽ ở đó, đây cũng là thói quenhình thành trong mấy năm nay rồi.
Mà lúc này thì Dĩnh Hân đang thay tôi cầm điện thoại, không biết bênkia đầu dây nói gì mà chỉ nghe thấy nó ríu rít dạ vâng không ngừng. Sauđó nó bỏ điện thoại xuống, mặc kệ ánh nhìn của tôi mà ngang nhiên đi như chạy về phòng.
Tôi đi theo sau nó, không chịu nỗi khi đôi mắt sáng tinh nghịch đó cứ thi thoảng lại mang theo ý cười, cuối cùng đành lên tiếng:
“Này, em đi đâu đâu đó? Chuyện còn chưa giải quyết xong mà”
“Đi thu dọn đồ. Ba nói hai tiếng nữa sẽ có người đưa chúng ta ra sânbay.” –Nó đáp thản nhiên, chân thậm chí cũng không thèm đi chậm lại.Đúng là không nể mặt tôi chút nào mà.
“Đi gì mà đi chứ? Chị đã đồng ý bao giờ sao?”
“Ba nói cũng không cần chị đồng ý.”
“Thế là sao kia chứ?”
Dĩnh Hân hơi nghiêng đầu, ánh mắt trong suốt như thể vô tội nhìn tôi: “Ba nói lần này chỉ cần em đi thôi, ba rất lo cho sự an toàn của em. Ba nói chị muốn đi hay ở là quyền quyết định của chị. “
Nói xong, nó tiếp tục đi đủng đỉnh về phía cuối hành lang, để mặc tôi đứng đó trong trạng thái não muốn bốc lên cả.
Đi hay ở là quyền quyết định của tôi? Ba tôi cũng có khiếu hài hướcthật. Trong tình hình này, tôi còn có lựa chọn nào khác sao chứ?
Thế nên, chẳng trách được khi cuối cùng cả hai chúng tôi đều có mặt ở hòn đảo hẻo lánh ấy. Sau đoạn đường dài mệt mỏi bằng máy bay, lại thêmcả giờ đồng hồ vật vờ trên xe để đến cái nơi xa xôi này thật sự khiếntôi phát điên.
Có lẽ vẻ mặt tôi thể hiện sự bất mãn quá rõ ràng, đến cả Dĩnh Hânngồi cạnh cũng không thể vờ không nhìn thấy được nữa. Nó quay sang hỏitôi: “Em đã bảo chị không cần đi rồi còn gì? Xem mặt chị kìa, xanh xaothế chắc chắn là say mây rồi.”
“Say mây là cái gì?” –Tôi ngơ ngác hỏi lại, trong đầu là hàng trăm dấy chấm hỏi lơ lửng.
“Bay lên, quá nhiều mây, choáng, gọi là say mây.” –Dĩnh Hân đưa bàntay lên làm động tác như con diều gặp gió nhìn tôi, môi nó mấp máy thốtlên từng chữ một. Tiếc thay những lời này không khiến tôi sáng tỏ chútnào, lại càng ngơ ngác hơn lúc đầu.
Tôi định hỏi thêm vài câu nữa, nhưng chợt sực tỉnh mà vỗ vỗ đầu. Saotôi lại ngớ ngẩn đến thế được nhỉ? Nói chuyện với Dĩnh Hân tuyệt đốichẳng thể dùng ngôn ngữ bình thường được.
Thế là tôi không thèm đáp lời nó, một mình xoay người nhìn qua kínhtự ủ rũ. Trên đời này, trừ ba và lão quản gia ở nhà ra, sợ rằng chẳng ai biết được Dĩnh Hân chính là yếu điểm của tôi. Mấy năm nay tôi chưa từng để nó rời khỏi tầm mắt mình, thế nên làm sao tôi có thể đồng ý việc đểnó một thân một mình ở nơi khác được chứ?