Truyện Gặp Nhau Chưa Chắc Đã Là Hữu Duyên_thụy sĩ đấu với tây ban nha
Ngoại Hạng Anh 2025-01-11 11:09:49
0
" 20 tỷ,ệnGặpNhauChưaChắcĐãLàHữuDuyêthụy sĩ đấu với tây ban nha làm vợ tôi 2 năm "
" Được "
…
Nhã Lạc ngồi trên sofa, cô đang đợi anh về. Cô tự hỏi đã bao lâu rồi, anh không về. Đến cô cũng không nhớ rõ nữa …
Một tiếng đã trôi qua, vẫn chưa có động tĩnh gì. Nhã Lạc sốt ruột, cô đành phải gọi cho anh
Ánh trăng len lỏi chiếu vào bóng lưng cô gái nhỏ. Chuông điện thoại vẫn đang đổ, nhưng không ai bắt máy …
Khi cô định tắt máy, cuối cùng cũng có tín hiệu. Một giọng nữ vang lên lại mang một chút mỉa mai
" Nhã Lạc, mày thật biết phá người khác. Mày muốn hỏi Trịnh Hàm phải không, anh ấy đang ở với tao hahahaha "
Nhã Lạc câm nín, giọng nữ đó là chị cô, Nhã Tư Ý. Cô bình tĩnh đáp lại, giọng nói bình thản
" Xin lỗi vì đã làm phiền "
Nhã Lạc cúp máy, trái tim nứt ra từng mảnh. Cô không mạnh mẽ đến vậy, ít ra khi đứng trước tình yêu … cô sẽ chỉ là một con ngốc mà thôi
Nhã Lạc bước lên cầu thang, từng bước chân dần trở lên nặng nề
Cô biết anh yêu Nhã Tư Ý nhưng cô vẫn lún sâu vào. Cô biết anh cưới cô chỉ để thay Nhã Tư Ý chịu mọi chỉ trích. Cô biết tất cả … nhưng … tại sao cô lại cố chấp như vậy?
Nhã Lạc nhìn phía bầu trời đêm, chắc hẳn bây giờ. Anh và cô ta đang hạnh phúc ân ái với nhau. Nhưng anh có biết, có người vẫn đang đợi anh về không?
…
Lúc Nhã Lạc thức dậy chỉ mới có 5 giờ rưỡi, cô muốn ngủ thêm nhưng ngủ không được. Cô đi tới cạnh bàn trang điểm, vuốt ve mái tóc dài này của mình. Cô còn nhớ anh nói anh thích nhất là mái tóc của cô. Chỉ vì một câu nói của anh mà cô luôn giữ gìn bộ tóc này như châu báu
Chiếc lược nện trên mái tóc đen dài, một vài sợi tóc rơi ra. Nhã Lạc nhíu mày, cô chưa bao giờ bị rụng tóc. Sao hôm nay có thể …
Nhã Lạc không nghĩ nhiều, cô thay đồ bước xuống lầu
Đập vào mắt cô là hình bóng của một cô gái đổ dài trên chiếc ghế sofa. Nhã Lạc bước tới, nhìn thẳng vào gương mặt của cô ta
" Chị tới đây làm gì? "
" Được "
…
Nhã Lạc ngồi trên sofa, cô đang đợi anh về. Cô tự hỏi đã bao lâu rồi, anh không về. Đến cô cũng không nhớ rõ nữa …
Một tiếng đã trôi qua, vẫn chưa có động tĩnh gì. Nhã Lạc sốt ruột, cô đành phải gọi cho anh
Ánh trăng len lỏi chiếu vào bóng lưng cô gái nhỏ. Chuông điện thoại vẫn đang đổ, nhưng không ai bắt máy …
Khi cô định tắt máy, cuối cùng cũng có tín hiệu. Một giọng nữ vang lên lại mang một chút mỉa mai
" Nhã Lạc, mày thật biết phá người khác. Mày muốn hỏi Trịnh Hàm phải không, anh ấy đang ở với tao hahahaha "
Nhã Lạc câm nín, giọng nữ đó là chị cô, Nhã Tư Ý. Cô bình tĩnh đáp lại, giọng nói bình thản
" Xin lỗi vì đã làm phiền "
Nhã Lạc cúp máy, trái tim nứt ra từng mảnh. Cô không mạnh mẽ đến vậy, ít ra khi đứng trước tình yêu … cô sẽ chỉ là một con ngốc mà thôi
Nhã Lạc bước lên cầu thang, từng bước chân dần trở lên nặng nề
Cô biết anh yêu Nhã Tư Ý nhưng cô vẫn lún sâu vào. Cô biết anh cưới cô chỉ để thay Nhã Tư Ý chịu mọi chỉ trích. Cô biết tất cả … nhưng … tại sao cô lại cố chấp như vậy?
Nhã Lạc nhìn phía bầu trời đêm, chắc hẳn bây giờ. Anh và cô ta đang hạnh phúc ân ái với nhau. Nhưng anh có biết, có người vẫn đang đợi anh về không?
…
Lúc Nhã Lạc thức dậy chỉ mới có 5 giờ rưỡi, cô muốn ngủ thêm nhưng ngủ không được. Cô đi tới cạnh bàn trang điểm, vuốt ve mái tóc dài này của mình. Cô còn nhớ anh nói anh thích nhất là mái tóc của cô. Chỉ vì một câu nói của anh mà cô luôn giữ gìn bộ tóc này như châu báu
Chiếc lược nện trên mái tóc đen dài, một vài sợi tóc rơi ra. Nhã Lạc nhíu mày, cô chưa bao giờ bị rụng tóc. Sao hôm nay có thể …
Nhã Lạc không nghĩ nhiều, cô thay đồ bước xuống lầu
Đập vào mắt cô là hình bóng của một cô gái đổ dài trên chiếc ghế sofa. Nhã Lạc bước tới, nhìn thẳng vào gương mặt của cô ta
" Chị tới đây làm gì? "