Truyện Ta Thay Tân Nương Minh Hôn Với Quỷ_kết quả các trận bóng đá hôm nay
Thể thao 2025-01-11 05:53:17
0
Đốt lửa thắp đèn
Một tắt một vạn
Lồng đèn chữ Hỷ
Nghênh đón tân nương.
Đốt lửa thắp đèn
Kiệu hoa khởi giá
Tân nương trong kiệu
Đi không trở về.
Đốt lửa thắp đèn
Trăng soi trăng sáng
Tân nương đi lạc
Ngăn cách âm dương.
Giữa đêm khuya tĩnh mịch không một bóng người qua lại trên đường,ệnTaThayTânNươngMinhHônVớiQuỷkết quả các trận bóng đá hôm nay ấy thế mà tự dưng lại có tiếng hát ngân vang như thể có rất nhiều người đang đồng thanh cất giọng, âm thanh u uất lạnh lẽo như từ cõi u minh vọng về, dù vậy phía trước vẫn chỉ hiện hữu một màn sương âm u.
"Họ... Bọn gia nhân nhà họ Phác, đã đến rồi!" Giọng của một bà lão độ tầm đã qua tứ tuần hớt hải vang lên, lời nói run rẩy mang chút sợ sệt như thể chuyện bà lo sợ đang tiến đến gần, nhưng dù có sợ cách mấy bà cũng không dám quay đầu bỏ chạy vì hơn ai hết, bản thân bà biết rõ nếu bỏ chạy cũng không thể trốn thoát.
Bà lão kia vừa nói dứt câu thì chỉ trong một cái chớp mắt, ẩn giữa làn sương mờ mịt bỗng xuất hiện ánh sáng nhỏ leo lắt, hàng người chia thành hai bên tả hữu vận y phục đỏ, tay cầm lồng đèn chữ Hỷ, chân không chạm đất chậm rãi hướng đến trước cửa Tô Gia.
Mỗi một người đều cùng đi cùng một bước, miệng rêu rao chung một lời hát, cho đến cả... gương mặt cũng trông giống hệt nhau.
Bởi những kẻ đang tiến đến gần cửa Tô Gia không phải người mà là người giấy được điểm tô giống như con người.
Dù đã biết trước Phác Gia chính là ma quỷ, nhưng không thể ngờ được bọn họ lại trông khủng khiếp đến như vậy khi gặp trực diện, tất cả đều là hình nhân giấy di động chứ không hề có người sống.
Cũng may mắn rằng phía sau lưng bà lão còn có người sống đứng cạnh, bọn họ đều lủi thủi đứng nép phía sau kiệu hoa như thể sợ bọn gia nhân kia nhìn thấy, họ nuốt ực một cái nhìn sang lão bà vô cùng lo lắng, bà vừa trông thấy ánh mắt của tiểu nha hoàn kia cầu cứu thì liền lắc đầu, cử chỉ như ra lệnh ả giữ im lặng.
ads
"Suỵt, muốn chết hết sao? Mau tránh xa kiệu hoa của tân nương." Bà khẽ gắt.
Dù nói là có người nhưng ai nấy đều mặt xanh mặt xám, tay chân run rẩy lẩy bẩy, thần sắc tựa như cái xác không hồn.
Hình nhân giấy dẫn đầu những kẻ khác chợt dừng lại, gương mặt vô hồn đáng sợ của hắn quay ngoắt nhìn sang kiệu hoa trước cửa Tô Gia, thứ mà mọi người phải chắc chắn rằng kẻ đang ngồi bên trong kiệu chính là tiểu thư Tô Lệnh Hồng.
Cảm thấy có điều bất thường, bà lão sợ hãi đến mức cổ họng nghẹn cứng không thể phát ra âm thanh nào, nhưng vì nghĩ đến tính mạng của bốn mươi hai người trên dưới Tô Gia mà phải cắn răng nhịn xuống nỗi sợ, bà nhỏ giọng cười nói: "Thưa ngài, có chuyện gì không ổn sao?"
"Người trong kiệu... là tiểu thư Tô Lệnh Hồng sao?" Hình nhân giấy vốn không mở miệng nói, nhưng không hiểu sao trong đầu họ lại vang lên giọng nói lạnh lẽo và khàn đặc đến kì lạ.
"Vâng... Thưa đúng thật là tiểu thư Tô Lệnh Hồng, tân nương đã đợi sẵn trong kiệu hoa từ lâu, chỉ còn chờ các vị đến đưa đi." Lão bà bất giác đổ mồ hôi hột, gật đầu lia lịa đinh ninh lời mình nói là đúng.
Hình nhân giấy không trả lời, sự im lặng của hắn chợt khiến tất cả mọi người đang hiện diện ở đó đều rùng mình, dựng cả tóc gáy, nhưng hiển nhiên không một ai dám để lộ sơ hở, họ nghiến chặt răng kìm nén nỗi bất an đang dâng tràn.
Gương mặt hình nhân giấy chợt thay đổi, khoé miệng kéo rộng đến mang tai nở một nụ cười kì quái, ngay sau đó kéo theo một tràn âm thanh cười to: "Khởi kiệu."
Hình nhân giấy nghe lệnh khiêng kiệu đi được vài bước, thoắt một cái đã biến mất sau làn sương mù cùng chiếc kiệu hoa chở Tô Lệnh Hồng, những vị thân nhân phía sau như trút được ngàn cân gánh nặng, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, có người vì bị dọa sợ quá mà ngã quỵ xuống đất không đứng dậy nổi, nhưng tuyệt nhiên không có ai là tỏ vẻ lo lắng cho vị tiểu thư trong kiệu, đến cả phụ thân của nàng là Tô Minh Mạnh còn bật cười thành tiếng.
"May mắn quá, bảo bối nhà ta được cứu rồi, vị đạo sĩ kia thật tài giỏi, ngày mai ta phải thưởng hắn thật hậu hĩnh."
Đúng vậy, trên đời này làm gì có thân phụ mẫu nào vui mừng khi gả con gái của mình cho ma quỷ, chẳng qua người ngồi trong kiệu đó không phải Tô Lệnh Hồng mà là một kẻ chết thay, Chiêu Tử Luân.
Có trách thì trách số hắn xui xẻo, bởi kiếm khắp toàn bộ Đông Môn Trấn này thì chỉ có duy nhất Chiêu Tử Luân là mang cùng bát tự sinh thần với Tô Lệnh Hồng, vì vậy mới dễ dàng qua mặt gia nhân của Phác Gia, vì họ từ trước đến giờ chỉ tìm những người sinh ngày thuộc âm hạn, tức là ngày âm tháng âm duy nhất trong một năm.
Kể đi cũng phải kể lại, Chiêu Tử Luân mang vận xui xẻo không chỉ ngày một ngày hai, mà chính là bình sinh đã mang vận số đen đủi, nếu người thường có thể nhìn đời bằng sắc hồng tươi sáng thì Tử Luân ngược lại có thể nhìn thấy âm hồn người chết, cậu sở hữu được đôi mắt âm dương và thậm chí còn nghe được suy nghĩ của vong hồn.
Chính vì điều này mà Tử Luân gặp không biết bao nhiêu là rắc rối, chưa kể thứ cậu sợ nhất trên đời này chính là ma quỷ, dù có nhìn thấy chúng cả ngàn lần thì cậu ta vẫn có thể ngất xỉu tại chỗ nếu bị doạ.
Chiêu Tử Luân không có thân phụ mẫu nuôi dưỡng, vừa sinh ra đã bị vứt trước cửa một kỹ viện, cũng may mắn cho cậu tú bà của Hoa Xuân Lầu là người tốt nên đã cưu mang cậu đến tận giờ, Tử Luân tính tình hoạt bát hòa đồng, làm việc gì cũng nhanh chóng và biết nịnh nọt nên rất dễ lấy lòng người khác, đôi khi có độc khẩu và không nể nang ai nên hay gặp hoạ, dù vậy ai ai cũng biết rõ rằng Tử Luân trước giờ chỉ ngoài mặt lạnh nhạt, trong lòng hắn luôn quan tâm suy nghĩ cho người khác, chỉ không nói thẳng ra.
Quay lại chuyện của mười ngày trước, trước khi Chiêu Tử Luân bị trói và bắt ép phải trở thành tân nương thay cho Tô Lệnh Hồng.
"Khách quan, khách quan, mời vào mời vào lối này."
Một tắt một vạn
Lồng đèn chữ Hỷ
Nghênh đón tân nương.
Đốt lửa thắp đèn
Kiệu hoa khởi giá
Tân nương trong kiệu
Đi không trở về.
Đốt lửa thắp đèn
Trăng soi trăng sáng
Tân nương đi lạc
Ngăn cách âm dương.
Giữa đêm khuya tĩnh mịch không một bóng người qua lại trên đường,ệnTaThayTânNươngMinhHônVớiQuỷkết quả các trận bóng đá hôm nay ấy thế mà tự dưng lại có tiếng hát ngân vang như thể có rất nhiều người đang đồng thanh cất giọng, âm thanh u uất lạnh lẽo như từ cõi u minh vọng về, dù vậy phía trước vẫn chỉ hiện hữu một màn sương âm u.
"Họ... Bọn gia nhân nhà họ Phác, đã đến rồi!" Giọng của một bà lão độ tầm đã qua tứ tuần hớt hải vang lên, lời nói run rẩy mang chút sợ sệt như thể chuyện bà lo sợ đang tiến đến gần, nhưng dù có sợ cách mấy bà cũng không dám quay đầu bỏ chạy vì hơn ai hết, bản thân bà biết rõ nếu bỏ chạy cũng không thể trốn thoát.
Bà lão kia vừa nói dứt câu thì chỉ trong một cái chớp mắt, ẩn giữa làn sương mờ mịt bỗng xuất hiện ánh sáng nhỏ leo lắt, hàng người chia thành hai bên tả hữu vận y phục đỏ, tay cầm lồng đèn chữ Hỷ, chân không chạm đất chậm rãi hướng đến trước cửa Tô Gia.
Mỗi một người đều cùng đi cùng một bước, miệng rêu rao chung một lời hát, cho đến cả... gương mặt cũng trông giống hệt nhau.
Bởi những kẻ đang tiến đến gần cửa Tô Gia không phải người mà là người giấy được điểm tô giống như con người.
Dù đã biết trước Phác Gia chính là ma quỷ, nhưng không thể ngờ được bọn họ lại trông khủng khiếp đến như vậy khi gặp trực diện, tất cả đều là hình nhân giấy di động chứ không hề có người sống.
Cũng may mắn rằng phía sau lưng bà lão còn có người sống đứng cạnh, bọn họ đều lủi thủi đứng nép phía sau kiệu hoa như thể sợ bọn gia nhân kia nhìn thấy, họ nuốt ực một cái nhìn sang lão bà vô cùng lo lắng, bà vừa trông thấy ánh mắt của tiểu nha hoàn kia cầu cứu thì liền lắc đầu, cử chỉ như ra lệnh ả giữ im lặng.
ads
"Suỵt, muốn chết hết sao? Mau tránh xa kiệu hoa của tân nương." Bà khẽ gắt.
Dù nói là có người nhưng ai nấy đều mặt xanh mặt xám, tay chân run rẩy lẩy bẩy, thần sắc tựa như cái xác không hồn.
Hình nhân giấy dẫn đầu những kẻ khác chợt dừng lại, gương mặt vô hồn đáng sợ của hắn quay ngoắt nhìn sang kiệu hoa trước cửa Tô Gia, thứ mà mọi người phải chắc chắn rằng kẻ đang ngồi bên trong kiệu chính là tiểu thư Tô Lệnh Hồng.
Cảm thấy có điều bất thường, bà lão sợ hãi đến mức cổ họng nghẹn cứng không thể phát ra âm thanh nào, nhưng vì nghĩ đến tính mạng của bốn mươi hai người trên dưới Tô Gia mà phải cắn răng nhịn xuống nỗi sợ, bà nhỏ giọng cười nói: "Thưa ngài, có chuyện gì không ổn sao?"
"Người trong kiệu... là tiểu thư Tô Lệnh Hồng sao?" Hình nhân giấy vốn không mở miệng nói, nhưng không hiểu sao trong đầu họ lại vang lên giọng nói lạnh lẽo và khàn đặc đến kì lạ.
"Vâng... Thưa đúng thật là tiểu thư Tô Lệnh Hồng, tân nương đã đợi sẵn trong kiệu hoa từ lâu, chỉ còn chờ các vị đến đưa đi." Lão bà bất giác đổ mồ hôi hột, gật đầu lia lịa đinh ninh lời mình nói là đúng.
Hình nhân giấy không trả lời, sự im lặng của hắn chợt khiến tất cả mọi người đang hiện diện ở đó đều rùng mình, dựng cả tóc gáy, nhưng hiển nhiên không một ai dám để lộ sơ hở, họ nghiến chặt răng kìm nén nỗi bất an đang dâng tràn.
Gương mặt hình nhân giấy chợt thay đổi, khoé miệng kéo rộng đến mang tai nở một nụ cười kì quái, ngay sau đó kéo theo một tràn âm thanh cười to: "Khởi kiệu."
Hình nhân giấy nghe lệnh khiêng kiệu đi được vài bước, thoắt một cái đã biến mất sau làn sương mù cùng chiếc kiệu hoa chở Tô Lệnh Hồng, những vị thân nhân phía sau như trút được ngàn cân gánh nặng, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, có người vì bị dọa sợ quá mà ngã quỵ xuống đất không đứng dậy nổi, nhưng tuyệt nhiên không có ai là tỏ vẻ lo lắng cho vị tiểu thư trong kiệu, đến cả phụ thân của nàng là Tô Minh Mạnh còn bật cười thành tiếng.
"May mắn quá, bảo bối nhà ta được cứu rồi, vị đạo sĩ kia thật tài giỏi, ngày mai ta phải thưởng hắn thật hậu hĩnh."
Đúng vậy, trên đời này làm gì có thân phụ mẫu nào vui mừng khi gả con gái của mình cho ma quỷ, chẳng qua người ngồi trong kiệu đó không phải Tô Lệnh Hồng mà là một kẻ chết thay, Chiêu Tử Luân.
Có trách thì trách số hắn xui xẻo, bởi kiếm khắp toàn bộ Đông Môn Trấn này thì chỉ có duy nhất Chiêu Tử Luân là mang cùng bát tự sinh thần với Tô Lệnh Hồng, vì vậy mới dễ dàng qua mặt gia nhân của Phác Gia, vì họ từ trước đến giờ chỉ tìm những người sinh ngày thuộc âm hạn, tức là ngày âm tháng âm duy nhất trong một năm.
Kể đi cũng phải kể lại, Chiêu Tử Luân mang vận xui xẻo không chỉ ngày một ngày hai, mà chính là bình sinh đã mang vận số đen đủi, nếu người thường có thể nhìn đời bằng sắc hồng tươi sáng thì Tử Luân ngược lại có thể nhìn thấy âm hồn người chết, cậu sở hữu được đôi mắt âm dương và thậm chí còn nghe được suy nghĩ của vong hồn.
Chính vì điều này mà Tử Luân gặp không biết bao nhiêu là rắc rối, chưa kể thứ cậu sợ nhất trên đời này chính là ma quỷ, dù có nhìn thấy chúng cả ngàn lần thì cậu ta vẫn có thể ngất xỉu tại chỗ nếu bị doạ.
Chiêu Tử Luân không có thân phụ mẫu nuôi dưỡng, vừa sinh ra đã bị vứt trước cửa một kỹ viện, cũng may mắn cho cậu tú bà của Hoa Xuân Lầu là người tốt nên đã cưu mang cậu đến tận giờ, Tử Luân tính tình hoạt bát hòa đồng, làm việc gì cũng nhanh chóng và biết nịnh nọt nên rất dễ lấy lòng người khác, đôi khi có độc khẩu và không nể nang ai nên hay gặp hoạ, dù vậy ai ai cũng biết rõ rằng Tử Luân trước giờ chỉ ngoài mặt lạnh nhạt, trong lòng hắn luôn quan tâm suy nghĩ cho người khác, chỉ không nói thẳng ra.
Quay lại chuyện của mười ngày trước, trước khi Chiêu Tử Luân bị trói và bắt ép phải trở thành tân nương thay cho Tô Lệnh Hồng.
"Khách quan, khách quan, mời vào mời vào lối này."