Truyện Nhân Vật Phản Diện Mỉm Cười Tà Mị_kèo bóng đá u19 châu âu
Nhà cái uy tín 2025-01-12 11:58:59
0
Có lẽ cảm thấy hành hạ đủ rồi,ệnNhânVậtPhảnDiệnMỉmCườiTàMịkèo bóng đá u19 châu âu hệ thống đại thần rốt cục có lương tâm mở một cánh cửa nhỏ cho bạn học Tần Khai Dịch chui qua. Men theo bờ sông hơn ngày rưỡi, cuối cùng Tần Khai Dịch cũng tìm thấy Tố Lưu Ly đang chơi bên bờ sông.
Nhìn nữ hài tử tóc cột hai bên chơi đằng xa, tảng đá trong lòng Tần Khai Dịch cũng buông xuống.
Tố Lưu Ly mặc dù là đại nữ nhi cốc chủ Thần Y Cốc, nhưng cũng là hòn ngọc quý trong tay cốc chủ. Nguyên nhân à, thật sự rất là đơn giản … bởi vì cốc chủ có sáu nhi tử, chỉ có hai nữ nhi, mà nữ nhi thứ hai … còn trong bụng lão bà nhà hắn.
Từ nhỏ đã được xem như bảo bối mà nuôi lớn nhưng Tố Lưu Ly không có tính ngang ngược như Đường Sa Uẩn cùng Liễu Linh Nhi. Là một trong những nữ nhân trong đời Thẩm Phi Tiếu, nàng tất nhiên cũng có một mặt phong tình mà người khác không có.
Bất quá tương lai cho dù có phong tình vạn chủng, dẫn nhân chú mục đến cỡ nào … Hiện tại Tố Lưu Ly cũng chỉ là một tiểu hài tử mười tuổi mà thôi …
Chưa từng rời Thần Y Cốc, cũng chưa từng nhìn thấy người lạ khiến cho Tố Lưu Ly hầu như không có tâm đề phòng người. Nhìn thấy Tần Khai Dịch cõng Thẩm Phi Tiếu đi đến chỗ nàng, liền thí điên thí điên chạy tới.
“Ngươi là ai? Ngươi sao lại đến nơi này?” Giọng nói thiếu nữ trong vắt, mái tóc cũng rất đáng yêu, toàn thân phát ra khí tức loli thanh thuần. Nhưng hiện tại Tần Khai Dịch căn bản không có tâm tình đi thưởng thức, hắn trực tiếp nói với Tố Lưu Ly: “Mau dẫn ta đi gặp phụ thân ngươi, ta có chuyện trọng yếu muốn nói với hắn.”
“Ngươi biết phụ thân ta?” Tố Lưu Ly suy nghĩ, nhìn người đeo mặt nạ đứng trước mặt mình: “Ta vì cái gì phải tin ngươi! Ngươi có biết ta là ai sao?”
“Ngươi là Tố Lưu Ly, cha ngươi là Úc Hoành, mẹ ngươi là Tố Tử Á. Ngươi có sáu ca ca … ngươi sắp có một muội muội.” Nói một tràng, Tần Khai Dịch ráng kiên nhẫn nói: “Mau dẫn ta đi tìm phụ thân ngươi, nếu chậm liền xảy ra chuyện lớn.”
“Ngươi thật sự biết phụ thân ta?” Nghe Tần Khai Dịch nói ra chuyện nhà mình, Tố Lưu Ly hơi chút buông lỏng phòng bị. Nàng tò mò nhìn thoáng qua Thẩm Phi Tiếu trên lưng Tần Khai Dịch: “Hắn làm sao vậy?”
“Hắn sinh bệnh. Ngươi không mang ta đi tìm phụ thân ngươi, hắn sẽ chết.” Tần Khai Dịch cố ý đem sự tình nói nghiêm trọng lên.
“A?” Tiểu cô nương vừa nghe, tức thì há to miệng, nói: “Vậy ngươi mau đi theo ta!”
Cốc chủ Thần Y Cốc Úc Hoành quy ẩn vào hai mươi năm trước. Vì nơi ở thập phần xa xôi, nên hầu hết không người nào biết cốc chủ Thần Y Cốc danh chấn Cửu Châu đã đi đâu. Mà mới mười tuổi Tố Lưu Ly cũng không rõ cha nàng đã không hề muốn chữa trị cho người khác, nên mới bớt đỡ bớt phiền phức cho Tần Khai Dịch.
“Phụ thân, phụ thân.” Từ đằng xa, Tố Lưu Ly liền lớn tiếng kêu phụ thân mình. Nàng sôi nổi đi đằng trước, gõ cửa dùng trúc chế thành.
Chỉ chốc lát sau, cánh cửa bằng trúc *** xảo được mở ra. Bên trong một nam tử mặc lục y thấy Tần Khai Dịch lưng cõng Thẩm Phi Tiếu cũng không lộ ra thần sắc kinh ngạc, dường như đã sớm biết bọn họ tồn tại.
“Lưu Ly, con lại một mình ra bờ sông chơi.” Giọng nam tử ôn nhu khác với Thẩm Phi Tiếu lạnh lùng cùng Tử Dương Bội mị hoặc. Trên người Úc Hoành càng nhiều là khí chất nho nhã của người thầy thuốc, hắn vươn tay sờ sờ đầu Tố Lưu Ly: “Nhanh đi tìm nương con đi, phụ thân có việc cần làm.”
“Phụ thân, trưa nay con muốn ăn vịt quay.” Tố Lưu Ly làm nũng, không chút nào để ý đến lời trách cứ của Úc Hoành. Nàng biết phụ thân mình còn mềm lòng hơn cả mẫu thân nữa.
“Đi.” Vỗ vỗ nữ nhi, Úc Hoành thần tình sủng nịch: “Lưu Ly muốn ăn cái gì thì ăn đấy, nhanh đi đi.”
“Vâng.” Được dỗ dành, Tố Lưu Ly nhìn Tần Khai Dịch một cái liền xoay người ly khai. Nhìn thì như vậy, nhưng vẫn rất tò mò đối với người lạ tự nhiên xuất hiện.
“Ngươi vì sao mà đến.” Thấy Tố Lưu Ly đi rồi, sắc mặt Úc Hoành liền trầm xuống, hoàn toàn không có ôn nhu như vừa rồi, ánh mắt cũng lạnh lùng: “Ta đã không chữa trị cho người khác rất nhiều năm.”
“Cho dù là đệ tử Tiết Hiền cũng không?” Tần Khai Dịch nói thẳng, hắn đã không còn nhớ rõ chi tiết Úc Hoành chữa trị cho Thẩm Phi Tiếu. Nhưng còn nhớ mang máng Úc Hoành là vì Tiết Hiền nên mới ra tay. Hiện tại lại không có nhiều thời gian để hắn do dự, biện pháp tốt nhất chính là lôi Tiết Hiền ra.
“Mặt nạ trên mặt ngươi từ đâu mà đến?” Nghe hai chữ Tiết Hiền, thần sắc lạnh lùng của Úc Hoành lúc này mới cẩn thận đánh giá Tần Khai Dịch. Trong lúc nghiêm túc quan sát thấy mặt nạ trên mặt, biểu tình càng thêm mất tự nhiên.
“Là Tiết Hiền để lại cho ta.” Tần Khai Dịch không hề gì mà nói dối: “Đứa nhỏ trên lưng ta là truyền nhân Tiết Hiền.”
“Cái gì?” Úc Hoành nghe vậy vẻ mặt kinh ngạc: “Truyền nhân Tiết Hiền? Làm sao có thể!”
Nhìn nữ hài tử tóc cột hai bên chơi đằng xa, tảng đá trong lòng Tần Khai Dịch cũng buông xuống.
Tố Lưu Ly mặc dù là đại nữ nhi cốc chủ Thần Y Cốc, nhưng cũng là hòn ngọc quý trong tay cốc chủ. Nguyên nhân à, thật sự rất là đơn giản … bởi vì cốc chủ có sáu nhi tử, chỉ có hai nữ nhi, mà nữ nhi thứ hai … còn trong bụng lão bà nhà hắn.
Từ nhỏ đã được xem như bảo bối mà nuôi lớn nhưng Tố Lưu Ly không có tính ngang ngược như Đường Sa Uẩn cùng Liễu Linh Nhi. Là một trong những nữ nhân trong đời Thẩm Phi Tiếu, nàng tất nhiên cũng có một mặt phong tình mà người khác không có.
Bất quá tương lai cho dù có phong tình vạn chủng, dẫn nhân chú mục đến cỡ nào … Hiện tại Tố Lưu Ly cũng chỉ là một tiểu hài tử mười tuổi mà thôi …
Chưa từng rời Thần Y Cốc, cũng chưa từng nhìn thấy người lạ khiến cho Tố Lưu Ly hầu như không có tâm đề phòng người. Nhìn thấy Tần Khai Dịch cõng Thẩm Phi Tiếu đi đến chỗ nàng, liền thí điên thí điên chạy tới.
“Ngươi là ai? Ngươi sao lại đến nơi này?” Giọng nói thiếu nữ trong vắt, mái tóc cũng rất đáng yêu, toàn thân phát ra khí tức loli thanh thuần. Nhưng hiện tại Tần Khai Dịch căn bản không có tâm tình đi thưởng thức, hắn trực tiếp nói với Tố Lưu Ly: “Mau dẫn ta đi gặp phụ thân ngươi, ta có chuyện trọng yếu muốn nói với hắn.”
“Ngươi biết phụ thân ta?” Tố Lưu Ly suy nghĩ, nhìn người đeo mặt nạ đứng trước mặt mình: “Ta vì cái gì phải tin ngươi! Ngươi có biết ta là ai sao?”
“Ngươi là Tố Lưu Ly, cha ngươi là Úc Hoành, mẹ ngươi là Tố Tử Á. Ngươi có sáu ca ca … ngươi sắp có một muội muội.” Nói một tràng, Tần Khai Dịch ráng kiên nhẫn nói: “Mau dẫn ta đi tìm phụ thân ngươi, nếu chậm liền xảy ra chuyện lớn.”
“Ngươi thật sự biết phụ thân ta?” Nghe Tần Khai Dịch nói ra chuyện nhà mình, Tố Lưu Ly hơi chút buông lỏng phòng bị. Nàng tò mò nhìn thoáng qua Thẩm Phi Tiếu trên lưng Tần Khai Dịch: “Hắn làm sao vậy?”
“Hắn sinh bệnh. Ngươi không mang ta đi tìm phụ thân ngươi, hắn sẽ chết.” Tần Khai Dịch cố ý đem sự tình nói nghiêm trọng lên.
“A?” Tiểu cô nương vừa nghe, tức thì há to miệng, nói: “Vậy ngươi mau đi theo ta!”
Cốc chủ Thần Y Cốc Úc Hoành quy ẩn vào hai mươi năm trước. Vì nơi ở thập phần xa xôi, nên hầu hết không người nào biết cốc chủ Thần Y Cốc danh chấn Cửu Châu đã đi đâu. Mà mới mười tuổi Tố Lưu Ly cũng không rõ cha nàng đã không hề muốn chữa trị cho người khác, nên mới bớt đỡ bớt phiền phức cho Tần Khai Dịch.
“Phụ thân, phụ thân.” Từ đằng xa, Tố Lưu Ly liền lớn tiếng kêu phụ thân mình. Nàng sôi nổi đi đằng trước, gõ cửa dùng trúc chế thành.
Chỉ chốc lát sau, cánh cửa bằng trúc *** xảo được mở ra. Bên trong một nam tử mặc lục y thấy Tần Khai Dịch lưng cõng Thẩm Phi Tiếu cũng không lộ ra thần sắc kinh ngạc, dường như đã sớm biết bọn họ tồn tại.
“Lưu Ly, con lại một mình ra bờ sông chơi.” Giọng nam tử ôn nhu khác với Thẩm Phi Tiếu lạnh lùng cùng Tử Dương Bội mị hoặc. Trên người Úc Hoành càng nhiều là khí chất nho nhã của người thầy thuốc, hắn vươn tay sờ sờ đầu Tố Lưu Ly: “Nhanh đi tìm nương con đi, phụ thân có việc cần làm.”
“Phụ thân, trưa nay con muốn ăn vịt quay.” Tố Lưu Ly làm nũng, không chút nào để ý đến lời trách cứ của Úc Hoành. Nàng biết phụ thân mình còn mềm lòng hơn cả mẫu thân nữa.
“Đi.” Vỗ vỗ nữ nhi, Úc Hoành thần tình sủng nịch: “Lưu Ly muốn ăn cái gì thì ăn đấy, nhanh đi đi.”
“Vâng.” Được dỗ dành, Tố Lưu Ly nhìn Tần Khai Dịch một cái liền xoay người ly khai. Nhìn thì như vậy, nhưng vẫn rất tò mò đối với người lạ tự nhiên xuất hiện.
“Ngươi vì sao mà đến.” Thấy Tố Lưu Ly đi rồi, sắc mặt Úc Hoành liền trầm xuống, hoàn toàn không có ôn nhu như vừa rồi, ánh mắt cũng lạnh lùng: “Ta đã không chữa trị cho người khác rất nhiều năm.”
“Cho dù là đệ tử Tiết Hiền cũng không?” Tần Khai Dịch nói thẳng, hắn đã không còn nhớ rõ chi tiết Úc Hoành chữa trị cho Thẩm Phi Tiếu. Nhưng còn nhớ mang máng Úc Hoành là vì Tiết Hiền nên mới ra tay. Hiện tại lại không có nhiều thời gian để hắn do dự, biện pháp tốt nhất chính là lôi Tiết Hiền ra.
“Mặt nạ trên mặt ngươi từ đâu mà đến?” Nghe hai chữ Tiết Hiền, thần sắc lạnh lùng của Úc Hoành lúc này mới cẩn thận đánh giá Tần Khai Dịch. Trong lúc nghiêm túc quan sát thấy mặt nạ trên mặt, biểu tình càng thêm mất tự nhiên.
“Là Tiết Hiền để lại cho ta.” Tần Khai Dịch không hề gì mà nói dối: “Đứa nhỏ trên lưng ta là truyền nhân Tiết Hiền.”
“Cái gì?” Úc Hoành nghe vậy vẻ mặt kinh ngạc: “Truyền nhân Tiết Hiền? Làm sao có thể!”