Truyện Em Là Phiền Phức Của Tôi_keo bong 88
La liga 2025-01-11 06:15:10
0
Ưm... sao đầu cô lại đau như vậy chứ?ệnEmLàPhiềnPhứcCủaTôkeo bong 88
Cảm giác như cả người hết sức lực vậy.
Sao xung quanh lại tối đen như vậy?
Không phải trời chưa còn sáng đó chứ?
Nhưng dù vậy cũng phải thấy cái gì chứ. Sao mắt vẫn chưa thích ứng được vậy.
Trong căn phòng trắng đến nhạt nhẽo, Chu Linh nằm trên một chiếc giường cùng màu phòng, cả người vô lực.
Cả đầu bị quấn tròn vo, cổ bị cố định, ngay cả tay cũng bị bó bột. Nhưng dù vậy vẫn không che hết được vẻ đẹp của cô, làn da trắng như tuyết, chiếc mũi thanh tú, chiếc miệng nhỏ nhắn, hai hàng lông mi run rẩy dần dần mở ra nhưng con mắt đó dường như vô thần.
Cả căn phòng không có ai, Chu Linh động đậy muốn xuống, lại không nhúc nhích được đành phải lăn một vòng.
"Bịch..." âm thanh này có chút không phù hợp với căn phòng này.
Chu Linh điếng người, chỉ lăn một cái thì làm sao mà rơi xuống cho được, giường cô mặc dù không to nhưng cũng không đến lỗi vừa lăn đã ngã như vậy chứ.
Nghĩ cũng lạ... nhưng mà bây giờ cô đang rất là đau a.
Một lát sau, tiếng cửa phòng mở ra. Y tá nhìn thấy một màn trước mắt mà không khỏi nhảy rựng lên, lập tức nhấn chuông gọi bác sỹ tới sau đó luống cuống đỡ Chu Linh lên giường, sau đó mới dè dặt lên tiếng:
"Dương thiếu phu nhân, cô không sao chứ? Cô đợi một lát, bác sỹ sẽ đến ngay."
Chu Linh nghe đến đoạn này thì mi tâm nhíu chặt.
Chuyện này là sao?
Đến giờ cô vẫn không thể nào tiêu hóa được những lời này.
Nghe cô gái này nói thì mình là Dương thiếu phu nhân. Hơ... thiếu phu nhân cái gì chứ, cô đây còn chưa có lấy chồng a.
Không lẽ sau một đêm mà lại trở thành phụ nữ có chồng?!?!?
Mặc dù đau đến mức xương cốt như vỡ vụn nhưng Chu Linh vẫn giả bộ không quan tâm khẽ hỏi cô gái bên cạnh:
"Bây giờ là mấy giờ rồi vậy?"
"Bây giờ là 9h sáng." Thấy Chu Linh không những không tức giận mà còn nhẹ nhàng hỏi mình, cô y tá khẽ thở ra cẩn thận trả lời. Sợ mình nói gì không cẩn thận làm cô tức giận.
Cảm giác như cả người hết sức lực vậy.
Sao xung quanh lại tối đen như vậy?
Không phải trời chưa còn sáng đó chứ?
Nhưng dù vậy cũng phải thấy cái gì chứ. Sao mắt vẫn chưa thích ứng được vậy.
Trong căn phòng trắng đến nhạt nhẽo, Chu Linh nằm trên một chiếc giường cùng màu phòng, cả người vô lực.
Cả đầu bị quấn tròn vo, cổ bị cố định, ngay cả tay cũng bị bó bột. Nhưng dù vậy vẫn không che hết được vẻ đẹp của cô, làn da trắng như tuyết, chiếc mũi thanh tú, chiếc miệng nhỏ nhắn, hai hàng lông mi run rẩy dần dần mở ra nhưng con mắt đó dường như vô thần.
Cả căn phòng không có ai, Chu Linh động đậy muốn xuống, lại không nhúc nhích được đành phải lăn một vòng.
"Bịch..." âm thanh này có chút không phù hợp với căn phòng này.
Chu Linh điếng người, chỉ lăn một cái thì làm sao mà rơi xuống cho được, giường cô mặc dù không to nhưng cũng không đến lỗi vừa lăn đã ngã như vậy chứ.
Nghĩ cũng lạ... nhưng mà bây giờ cô đang rất là đau a.
Một lát sau, tiếng cửa phòng mở ra. Y tá nhìn thấy một màn trước mắt mà không khỏi nhảy rựng lên, lập tức nhấn chuông gọi bác sỹ tới sau đó luống cuống đỡ Chu Linh lên giường, sau đó mới dè dặt lên tiếng:
"Dương thiếu phu nhân, cô không sao chứ? Cô đợi một lát, bác sỹ sẽ đến ngay."
Chu Linh nghe đến đoạn này thì mi tâm nhíu chặt.
Chuyện này là sao?
Đến giờ cô vẫn không thể nào tiêu hóa được những lời này.
Nghe cô gái này nói thì mình là Dương thiếu phu nhân. Hơ... thiếu phu nhân cái gì chứ, cô đây còn chưa có lấy chồng a.
Không lẽ sau một đêm mà lại trở thành phụ nữ có chồng?!?!?
Mặc dù đau đến mức xương cốt như vỡ vụn nhưng Chu Linh vẫn giả bộ không quan tâm khẽ hỏi cô gái bên cạnh:
"Bây giờ là mấy giờ rồi vậy?"
"Bây giờ là 9h sáng." Thấy Chu Linh không những không tức giận mà còn nhẹ nhàng hỏi mình, cô y tá khẽ thở ra cẩn thận trả lời. Sợ mình nói gì không cẩn thận làm cô tức giận.