Lên chùa 'cai' game_nhận định trận liverpool tối nay

1.jpg
Ảnh các "cậu ấm,ênchùnhận định trận liverpool tối nay cô chiêu" lên chùa để cai nghiện game.

Lên chùa cai game

Mới 4 giờ sáng, khi những đợt sương mai còn chưa kịp tan trên đỉnh núi Tây Thiên người ta đã thấy lũ trẻ mình vận áo lam, đầu chưa xuống tóc mà cũng chẳng hề để chỏm tề tựu đông đủ trong ngôi Đại hùng Bảo điện của Thiền Viện Trúc Lâm Tây Thiên (Vĩnh Phúc) để cầu kinh sớm và tọa thiền.

Suốt một tiếng rưỡi tọa thiền, các “cư sĩ” nhí cố gắng ngồi yên, thỉnh thoảng có đứa ngọ nguậy xoay chân trở mình vì mỏi nhưng không dám hé miệng kêu la và cũng không dám động cựa mạnh sợ làm ảnh hưởng đến người bên cạnh cũng như sợ sư thầy giám thiền quở mắng.

Bên góc trái ngôi chánh điện có cô bé áng chừng 10 tuổi đang nhẹ nhàng xoa đôi bàn chân hằn đỏ vì phải ngồi lâu rồi lại tiếp tục nhẹ nhàng khoanh chân nhắm mắt ngồi thiền cùng với chúng bạn.

Thầy Thích Huệ Tịnh, Thư ký của thầy Thích Kiến Nguyệt, Trụ trì Thiền Viện Trúc Lâm Tây Thiên cho biết, đây là lớp tập tu của lũ trẻ ở dưới xuôi lên. Chúng được cha mẹ đem lên đây gửi gắm và nhờ nhà chùa trông nom, dạy dỗ đã hơn nửa tháng nay.

Đã thành nếp, sáng nào cũng vậy, 3 rưỡi sáng chúng đã thức giấc xuống đây chờ đến 4 giờ để tọa thiền với các thầy trong Thiền viện.

Theo chân thầy Huệ Tịnh tôi xuống trai phòng dự buổi cơm trưa. Trên đường đi lại thấy lũ trẻ xếp hàng ngay ngắn, tay trái khoác chiếc nón lá, tay phải ôm một chiếc bát tô to lặng lẽ đi vào nhà trai xếp hàng chờ nhận phần ăn.

Trong lúc chờ đến lượt mình, nhân lúc không thấy các thầy bên cạnh, cậu bé Giáp Văn Khương quê ở tận dưới Nam Định bắt đầu ngó nghiêng liếc sang chỗ bọn tôi tinh nghịch bắt chuyện: “Các chú làm gì mà có cái máy ảnh to thế?”. Tôi làm bộ nghiêm mặt không trả lời, thằng bé thấy thế nín khe không dám hỏi thêm gì nữa.

Tôi cười thầm trong bụng, hóa ra cu cậu vẫn chưa quên hẳn sự đời. Vui nhất là cái khoản ăn xong Giáp cũng như các cô cậu khác đã biết rửa bát cũng như những sinh hoạt cá nhân mà ngày thường đừng có hòng vì mọi chuyện đã có mẹ, không có mẹ thì đã có chị, không có chị thì đã có bà giúp việc.

Thế mới biết, cửa thiền từ bi cũng làm cho những đứa trẻ ngỗ nghịch biết mềm lòng hối cải, hóa hư hỏng thành hiền ngoan. Nhìn những “cô chiêu”, “cậu ấm” vốn chỉ biết chơi bời lêu lổng bởi cái tuổi thiếu niên hiếu động giờ đây mình khoác áo lam, ngày hai bữa cơm chay thanh tịnh, sáng kinh tối kệ, lúc rảnh rỗi quét sân lau nhà, đi đứng nhẹ nhàng, nói năng từ tốn… mà tấm lòng của các bậc sinh thành ra chúng cũng thấy vui lây.

Duyên lành nơi cửa Phật