Truyện Cho Ta Một Viên Thuốc Hối Hận_kèo bóng đá giao hữu quốc tế hôm nay
Cúp C2 2025-01-11 20:16:56
0
"Không có được mãi mãi tồn tại trong tim,ệnChoTaMộtViênThuốcHốiHậkèo bóng đá giao hữu quốc tế hôm nay che giấu yêu thương cũng vì nhờ cậy hay lo sợ.
Cây hoa hồng, giấc mơ dễ dàng bị vỡ tan, nắm trong tay trôi đi qua khe hở, lại hụt hẫng.... ..."
Đường Tinh hốt hoảng vội vàng nghe điện thoại, thở hổn hển nói một câu.
"... ........Ta."
"Ngươi....người nào a."
"Tô Triệt."
"Tô Triệt?" Đường Tinh không sao hiểu được, trong trí nhớ hình như không quen biết
người này.
"Đường Tinh, cô...chết tiệt, cô gái không có lương tâm, làm sao cô có thể quên mất ta......."
"Đã lâu không gặp, tiểu Tinh."
Đường Tinh không đếm xỉa tới đối phương đang gào thét, lập tức che điện thoại, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Lý Nam Trúc.
Hắn mặc âu phục trắng, cao 1m83, cùng Mạc Tống Tống cao gầy đứng chung mộtchỗ rất xứng đôi, trong lòng Đường Tinh nhói một cái, bỗng chốc nhớ đếnmột từ: một đôi bích nhân.
Đường Tinh nhìn mình cả người nhếchnhác, vội vàng cắt điện thoại, sau đó miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng,nói: "Đúng vậy a, đã lâu không gặp, trở nên đẹp trai nha, ha ha."
Cô hoàn toàn vứt đi, vốn muốn được lừng lẫy, nàng dốc hết dũng khí cả đời, trang phục lộng lẫy, cố gắng muốn để cuộc hôn nhân này trở thành mộttrận hỗn loạn.
Thật ra thì nàng.......Hôm nay tới là để quậy phá.
Đều là tự cho mình là đúng, tát cả chuyện phát sinh hôm nay taij sao đều không thuận lợi như vậy?
Chẳng lẽ ông Trời cũng không hy vọng nàng đi quấy rầy hạnh phúc của người mới sao? Nhưng chính là tên lang tâm cẩu phế cùng ngưới mới gian phu dâmphụ phá hư của cô hết thảy a.
Làm sao cô có thể để bọn họ sốngthoải mái? Rõ ràng mình bị tổn thương sâu nhất, nhưng đến cuối cùngngược lại là cô không chịu buông tay.
Đường Tinh nhớ lạ hai giờtrước, bắt đầu từ lúc kẹt xe trên đường, liền hỏi đồng nghiệp mượn chiếc xe cũ nhỏ thế nhưng cũng không may mắn bị tông vào đuôi xe, mạc dùkhông có gì đáng ngại nhưng phải đưa đi xưởng bảo trì, làm trễ đến bâygiờ, vốn là muốn gọi taxi cũng có thể không trễ nhưng chính là lúc cầnthì lại không thấy xuất hiện cái phương tiện giao thông kia.
Làmsao có thể đến hôn lễ đúng giờ, cô dùng hết tâm huyết mới ép mình mua bộ dạ phục đắt giá màu tím nhạt lại không chú ý hình tượng ở trên đườngchạy như điên, cũng bởi vì đi trên đường đi qua một chợ bán thức ăn, bộphận không đáng nói đến làn váy không cẩn thận lây dính thức ăn nhão nát trên đất, trên trên dưới dưới đầy cả người Đường Tinh.
Đang lúccô rốt cục chạy đến khách sạn, chắc vì chân yếu mà bị vấp thảm đỏ ngayđại sảnh lầu một té trật chân, vì vậy ngã chật vật trên mặt đất, lần nữa đem hình tượng không còn nhiều lắm phá hủy hoàn toàn. Đến lúc cô thậtvất vả bò dậy, phát hiện khuỷu tay đầu gối các đối ngón tay đêu rướm máu không có cách nào bước đi thuận lợi, cô dứt khoát vứt bỏ giày cao gótmười phân.
Tóm lại là mọi chuyện không thuận lợi.
Mà bâygiờ, ở chỗ này thời khắc cửa đóng lại chuyện cực kỳ xiu xẻo cũng xuấthiện: một thân thảm hại thế này....xách đôi giày cao gót, cả người nhếch nháng chẳng ra sao, thậm chí hương vị món ăn dơ dơ bẩn bẩn đem mùi thơm của nước hoa vùi lấp triệt để, đầu óc hò hét hỗn loạn lại nổ đom đómmắt bộ dáng thất bại thảm hại như bị thua trận lại bị Lý Nam Trúc cùngMạc Tống Tống đang xuống lầu đón khách thấy được.
Cho nên mới có đoạn đối thoại sau.
Lúng túng, cùng tình nhân cũ gặp mặt. hơn nữa còn một người phá hỏng quan hệ ban đầu của hai người - người thứ ba.
Đã nhiều năm gặp lại nhau lần nữa, Đường Tinh thật sự không tìm được lý do nào hữu dụng để không phải tiếp tục đứng trì độn nơi này, rất hiểnnhiên là đối phương cũng nghĩ như vậy.
Mạc Tống Tống kéo kéo cánh tay Lý Nam Trúc, cố gắng nhỏ ra vài giọt lệ, bĩu môi ủy khuất nói: "Nam Trúc, em đau chân."
Hừ, Đường Tinh cười lạnh, nghĩ thầm cô ả này thật biết giả bộ, nàng chuẩnbị sau khi cưới cũng sống cuộc sống dối trá bằng bộ mặt giả dối này sao?
Bất quá cô vẫn tự nhiên gật đầu: "Nam Trúc, anh đưa Tống Tống đến phòng nghỉ nghỉ ngơi đi, không cần phải chiêu đãi ta đâu."
Đường Tinh dùng xưng hô thân mật gọi, cố ý dùng ngữ điệu mập mờ nói với Lý Nam Trúc, khích lệ bản thân tiếp tục kế ly gián.
Gương mặt Mạc Tống Tống liền biến sắc, vội vàng lôi kéo Lý Nam Trúc rời đi.
Lý Nam Trúc khẽ đẩy Mạc Tống Tống, hơi áy náy hướng Đường Tinh nói:"Ngượng ngùng, Tống Tống hơi mệt, anh đem cô ấy đi nghỉ, nửa giờ sau hôn lễ bắt đầu, em lên trước đi, bàn thứ ba bên trái, Diêm Linh cũng ở chỗ đó.Ngoài ra, em có thể tới anh thật vui vẻ."
Lý Nam Trúc vẫn ôn nhu như vậy dè dặt cẩn thẩn, chưa bao giờ nàng có thể nhìn ra trong lòng hắn rốt cuộc sauy nghĩ cái gì.
Đường Tinh thiên ý cười cười, khổ sở nói: "Nói không chừng mấy phút sau, anh sẽ không vui vẻ nữa."
Không sai, hôm nay cô đến là để quậy phá, cũng không phải là đến xem haii người bọn họ tương thân tương ái.
Đường Tinh thậm chí còn điên cuồng lập ra kế hoạch, đến báo thù một đôi vô lại này.
Trái lại, Lý Nam Trúc trầm mặc lại khiến Đường Tinh thấy khó chịu.
Cây hoa hồng, giấc mơ dễ dàng bị vỡ tan, nắm trong tay trôi đi qua khe hở, lại hụt hẫng.... ..."
Đường Tinh hốt hoảng vội vàng nghe điện thoại, thở hổn hển nói một câu.
"... ........Ta."
"Ngươi....người nào a."
"Tô Triệt."
"Tô Triệt?" Đường Tinh không sao hiểu được, trong trí nhớ hình như không quen biết
người này.
"Đường Tinh, cô...chết tiệt, cô gái không có lương tâm, làm sao cô có thể quên mất ta......."
"Đã lâu không gặp, tiểu Tinh."
Đường Tinh không đếm xỉa tới đối phương đang gào thét, lập tức che điện thoại, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Lý Nam Trúc.
Hắn mặc âu phục trắng, cao 1m83, cùng Mạc Tống Tống cao gầy đứng chung mộtchỗ rất xứng đôi, trong lòng Đường Tinh nhói một cái, bỗng chốc nhớ đếnmột từ: một đôi bích nhân.
Đường Tinh nhìn mình cả người nhếchnhác, vội vàng cắt điện thoại, sau đó miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng,nói: "Đúng vậy a, đã lâu không gặp, trở nên đẹp trai nha, ha ha."
Cô hoàn toàn vứt đi, vốn muốn được lừng lẫy, nàng dốc hết dũng khí cả đời, trang phục lộng lẫy, cố gắng muốn để cuộc hôn nhân này trở thành mộttrận hỗn loạn.
Thật ra thì nàng.......Hôm nay tới là để quậy phá.
Đều là tự cho mình là đúng, tát cả chuyện phát sinh hôm nay taij sao đều không thuận lợi như vậy?
Chẳng lẽ ông Trời cũng không hy vọng nàng đi quấy rầy hạnh phúc của người mới sao? Nhưng chính là tên lang tâm cẩu phế cùng ngưới mới gian phu dâmphụ phá hư của cô hết thảy a.
Làm sao cô có thể để bọn họ sốngthoải mái? Rõ ràng mình bị tổn thương sâu nhất, nhưng đến cuối cùngngược lại là cô không chịu buông tay.
Đường Tinh nhớ lạ hai giờtrước, bắt đầu từ lúc kẹt xe trên đường, liền hỏi đồng nghiệp mượn chiếc xe cũ nhỏ thế nhưng cũng không may mắn bị tông vào đuôi xe, mạc dùkhông có gì đáng ngại nhưng phải đưa đi xưởng bảo trì, làm trễ đến bâygiờ, vốn là muốn gọi taxi cũng có thể không trễ nhưng chính là lúc cầnthì lại không thấy xuất hiện cái phương tiện giao thông kia.
Làmsao có thể đến hôn lễ đúng giờ, cô dùng hết tâm huyết mới ép mình mua bộ dạ phục đắt giá màu tím nhạt lại không chú ý hình tượng ở trên đườngchạy như điên, cũng bởi vì đi trên đường đi qua một chợ bán thức ăn, bộphận không đáng nói đến làn váy không cẩn thận lây dính thức ăn nhão nát trên đất, trên trên dưới dưới đầy cả người Đường Tinh.
Đang lúccô rốt cục chạy đến khách sạn, chắc vì chân yếu mà bị vấp thảm đỏ ngayđại sảnh lầu một té trật chân, vì vậy ngã chật vật trên mặt đất, lần nữa đem hình tượng không còn nhiều lắm phá hủy hoàn toàn. Đến lúc cô thậtvất vả bò dậy, phát hiện khuỷu tay đầu gối các đối ngón tay đêu rướm máu không có cách nào bước đi thuận lợi, cô dứt khoát vứt bỏ giày cao gótmười phân.
Tóm lại là mọi chuyện không thuận lợi.
Mà bâygiờ, ở chỗ này thời khắc cửa đóng lại chuyện cực kỳ xiu xẻo cũng xuấthiện: một thân thảm hại thế này....xách đôi giày cao gót, cả người nhếch nháng chẳng ra sao, thậm chí hương vị món ăn dơ dơ bẩn bẩn đem mùi thơm của nước hoa vùi lấp triệt để, đầu óc hò hét hỗn loạn lại nổ đom đómmắt bộ dáng thất bại thảm hại như bị thua trận lại bị Lý Nam Trúc cùngMạc Tống Tống đang xuống lầu đón khách thấy được.
Cho nên mới có đoạn đối thoại sau.
Lúng túng, cùng tình nhân cũ gặp mặt. hơn nữa còn một người phá hỏng quan hệ ban đầu của hai người - người thứ ba.
Đã nhiều năm gặp lại nhau lần nữa, Đường Tinh thật sự không tìm được lý do nào hữu dụng để không phải tiếp tục đứng trì độn nơi này, rất hiểnnhiên là đối phương cũng nghĩ như vậy.
Mạc Tống Tống kéo kéo cánh tay Lý Nam Trúc, cố gắng nhỏ ra vài giọt lệ, bĩu môi ủy khuất nói: "Nam Trúc, em đau chân."
Hừ, Đường Tinh cười lạnh, nghĩ thầm cô ả này thật biết giả bộ, nàng chuẩnbị sau khi cưới cũng sống cuộc sống dối trá bằng bộ mặt giả dối này sao?
Bất quá cô vẫn tự nhiên gật đầu: "Nam Trúc, anh đưa Tống Tống đến phòng nghỉ nghỉ ngơi đi, không cần phải chiêu đãi ta đâu."
Đường Tinh dùng xưng hô thân mật gọi, cố ý dùng ngữ điệu mập mờ nói với Lý Nam Trúc, khích lệ bản thân tiếp tục kế ly gián.
Gương mặt Mạc Tống Tống liền biến sắc, vội vàng lôi kéo Lý Nam Trúc rời đi.
Lý Nam Trúc khẽ đẩy Mạc Tống Tống, hơi áy náy hướng Đường Tinh nói:"Ngượng ngùng, Tống Tống hơi mệt, anh đem cô ấy đi nghỉ, nửa giờ sau hôn lễ bắt đầu, em lên trước đi, bàn thứ ba bên trái, Diêm Linh cũng ở chỗ đó.Ngoài ra, em có thể tới anh thật vui vẻ."
Lý Nam Trúc vẫn ôn nhu như vậy dè dặt cẩn thẩn, chưa bao giờ nàng có thể nhìn ra trong lòng hắn rốt cuộc sauy nghĩ cái gì.
Đường Tinh thiên ý cười cười, khổ sở nói: "Nói không chừng mấy phút sau, anh sẽ không vui vẻ nữa."
Không sai, hôm nay cô đến là để quậy phá, cũng không phải là đến xem haii người bọn họ tương thân tương ái.
Đường Tinh thậm chí còn điên cuồng lập ra kế hoạch, đến báo thù một đôi vô lại này.
Trái lại, Lý Nam Trúc trầm mặc lại khiến Đường Tinh thấy khó chịu.