Truyện Hoàng Thượng Không Thể Ăn Ta_kèo nhà cái 888
La liga 2025-01-12 08:58:49
0
Ngay cả thời gian bi phẫn Quý Ngữ Hàm cũng không có,ệnHoàngThượngKhôngThểĂkèo nhà cái 888 "Tùm tùm" một tiếng, nàng đột nhiên rơi vào trong nước.
A a a...
Vẫn chưa kịp suy nghĩ đã xảy ra chuyện gì, Quý Ngữ Hàm trợn mắt há hốc mồm mà nhìn mỹ nhân trước mặt.
Thật sự rất đẹp...
Đây là người thật sao? Đây là người thật sao? Đây là người thật sao...
Trong đầu nàng càng không ngừng lặp lại những lời này.
Ở hiện đại ảnh chụp mỹ nữ đã qua photoshop cũng kém xa vạn phần so với mỹ nhân trước mắt!
Trong nháy mắt Quý Ngữ Hàm liền suy nghĩ "Nếu mình là nam nhân thì tốt biết bao nhiêu".
Nhưng nàng lập tức liền ý thức được, hiện tại không phải thời điểm nhìn mỹ nhân đến chảy nước miếng.
Bởi vì vị mỹ nhân này... đang tắm.
Gần như thân thể của Mỹ nhân đều ở dưới nước, chỉ có một bộ phận nhỏ đường cong duyên dáng của xương quai xanh lộ ra từ giữa tóc đen.
"Ực"...
Quý Ngữ Hàm không thể tiếp tục nhìn nữa, nàng tự nhắc nhở chính mình!
Dưới tình huống này mà còn chảy nước miếng với mỹ nhân, nàng nhất định sẽ bị Hộ Hoa Sứ Giả hành hung.
Nhanh chóng quét hai mắt chung quanh, nàng phát hiện đây là một hồ nước lớn, bốn phía cây cối um tùm, không có cột điện, xa xa cũng không nhìn thấy nhà cao tầng.
"Việc này... Xin hỏi một chút, nơi này có tivi, báo chí,… hay không?"
Tóm lại dưới lầu nhà cô nhất định không có nơi như vậy, hiện tại nhất định là cô đã xuyên qua.
Dù sao cô cũng muốn biết mình chạy đến cổ đại hay là vài chục năm trước.
Bởi vì nói chuyện với mỹ nhân, Quý Ngữ Hàm thực không thể làm gì khác đành phải nhìn mặt người ta.
Đôi mắt thật đẹp...
Đôi mắt tinh tế, thật dài, như một ao nước mùa xuân, sóng sánh mị hoặc, khiến người nhìn thật sự muốn...
"Ực"... Lại chảy nước miếng.
Nhịn xuống, nhịn xuống!
Quý Ngữ Hàm lại nhắc nhở chính mình.
Mỹ nhân nhìn nàng trong chốc lát, nhẹ lắc lắc đầu.
Xem ra là cổ đại.
"Khụ, vậy không quấy rầy cô tắm rửa, tôi đi trước?" Quý Ngữ Hàm có chút thử hỏi.
Hẳn sẽ không đơn giản mà đồng ý để cô đi như vậy?
Đây chính là cổ đại bảo thủ đó...
Quả nhiên, mỹ nhân hơi hơi nheo mắt, thần sắc nghiêm khắc hẳn lên.
"Tôi là nữ!"
Quý Ngữ Hàm vội vàng thanh minh, "Việc này, ta cũng không biết vì sao mình có thể rơi vào trong hồ này."
"Tôi thật sự không có ý nhìn lén cô, kỳ thật tôi cũng không thấy gì hết, thật đó!"
Cô cố gắng lộ ra một nụ cười chân thành, giải thích lung tung nửa ngày, mỹ nhân vẫn dùng vẻ mặt giống như vừa rồi nhìn cô.
"Không tin cô cúi đầu nhìn xem, tôi thật sự không nhìn thấy gì mà..."
Đôi mắt mỹ nhân liền nhìn chăm chú lên mặt nàng, không có ý định cúi đầu.
Hu hu... Chẳng lẽ cô còn chưa giải thích rõ ?
A a a...
Vẫn chưa kịp suy nghĩ đã xảy ra chuyện gì, Quý Ngữ Hàm trợn mắt há hốc mồm mà nhìn mỹ nhân trước mặt.
Thật sự rất đẹp...
Đây là người thật sao? Đây là người thật sao? Đây là người thật sao...
Trong đầu nàng càng không ngừng lặp lại những lời này.
Ở hiện đại ảnh chụp mỹ nữ đã qua photoshop cũng kém xa vạn phần so với mỹ nhân trước mắt!
Trong nháy mắt Quý Ngữ Hàm liền suy nghĩ "Nếu mình là nam nhân thì tốt biết bao nhiêu".
Nhưng nàng lập tức liền ý thức được, hiện tại không phải thời điểm nhìn mỹ nhân đến chảy nước miếng.
Bởi vì vị mỹ nhân này... đang tắm.
Gần như thân thể của Mỹ nhân đều ở dưới nước, chỉ có một bộ phận nhỏ đường cong duyên dáng của xương quai xanh lộ ra từ giữa tóc đen.
"Ực"...
Quý Ngữ Hàm không thể tiếp tục nhìn nữa, nàng tự nhắc nhở chính mình!
Dưới tình huống này mà còn chảy nước miếng với mỹ nhân, nàng nhất định sẽ bị Hộ Hoa Sứ Giả hành hung.
Nhanh chóng quét hai mắt chung quanh, nàng phát hiện đây là một hồ nước lớn, bốn phía cây cối um tùm, không có cột điện, xa xa cũng không nhìn thấy nhà cao tầng.
"Việc này... Xin hỏi một chút, nơi này có tivi, báo chí,… hay không?"
Tóm lại dưới lầu nhà cô nhất định không có nơi như vậy, hiện tại nhất định là cô đã xuyên qua.
Dù sao cô cũng muốn biết mình chạy đến cổ đại hay là vài chục năm trước.
Bởi vì nói chuyện với mỹ nhân, Quý Ngữ Hàm thực không thể làm gì khác đành phải nhìn mặt người ta.
Đôi mắt thật đẹp...
Đôi mắt tinh tế, thật dài, như một ao nước mùa xuân, sóng sánh mị hoặc, khiến người nhìn thật sự muốn...
"Ực"... Lại chảy nước miếng.
Nhịn xuống, nhịn xuống!
Quý Ngữ Hàm lại nhắc nhở chính mình.
Mỹ nhân nhìn nàng trong chốc lát, nhẹ lắc lắc đầu.
Xem ra là cổ đại.
"Khụ, vậy không quấy rầy cô tắm rửa, tôi đi trước?" Quý Ngữ Hàm có chút thử hỏi.
Hẳn sẽ không đơn giản mà đồng ý để cô đi như vậy?
Đây chính là cổ đại bảo thủ đó...
Quả nhiên, mỹ nhân hơi hơi nheo mắt, thần sắc nghiêm khắc hẳn lên.
"Tôi là nữ!"
Quý Ngữ Hàm vội vàng thanh minh, "Việc này, ta cũng không biết vì sao mình có thể rơi vào trong hồ này."
"Tôi thật sự không có ý nhìn lén cô, kỳ thật tôi cũng không thấy gì hết, thật đó!"
Cô cố gắng lộ ra một nụ cười chân thành, giải thích lung tung nửa ngày, mỹ nhân vẫn dùng vẻ mặt giống như vừa rồi nhìn cô.
"Không tin cô cúi đầu nhìn xem, tôi thật sự không nhìn thấy gì mà..."
Đôi mắt mỹ nhân liền nhìn chăm chú lên mặt nàng, không có ý định cúi đầu.
Hu hu... Chẳng lẽ cô còn chưa giải thích rõ ?