Truyện Gả Cho Cha Nuôi Của Giáo Bá_keonhacai chuẩn

Editor: Uniirr

Bàn tay sơn móng của nữ sinh dựa vào cửa sổ,ệnGảChoChaNuôiCủaGiáoBákeonhacai chuẩn một cái tay khác vỗ vai nữ sinh bên cạnh, đuôi ngựa quét qua cổ áo “Ai, cậu xem.”

Bàn học xếp ngay ngắn về hai phía, tạo ra một con đường ở giữa, bóng rổ đập trên mặt đất, phát ra một tiếng “Đăng”.

Nam sinh ôm bóng rổ đụng phải một nữ sinh vừa cầm ly nước ấm của nữ sinh khác, cái ly trong tay bị va chạm rơi xuống đất, một tiếng “Phanh”, ly vỡ thành những mảnh thủy tinh nhỏ rơi xuống bên chân, nước bắn ướt giày.

Khương Hân đột nhiên bừng tỉnh, từ trên bàn ngồi thẳng dậy, đôi mắt cứng đờ. Một hồi sau, ánh mắt nhẹ nhàng di chuyển, cô chậm rãi quét mắt quay đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Gặp phải ác mộng lại bị âm thanh của cái ly vỡ làm bừng tỉnh, theo bản năng cảm thấy do con mèo nghịch ngợm.

Hoàn cảnh này cùng ngày bình thường không giống nhau, cô không phải tỉnh lại trên giường hay trên xe lăn, mà tỉnh lại trong phòng học. Hình ảnh phòng học này vẫn còn in đậm trong trí nhớ của cô, bảng đen dài rộng, bục giảng cao.

Phía trước có nữ sinh tóc ngắn quen thuộc.

Con đường ở giữa có người làm vỡ cái ly, nữ sinh nhíu mày sinh khí, nam sinh ngượng ngùng ném bóng rổ xuống xin lỗi, lại đi đến góc phòng học cầm cây lau nhà thu thập tàn cục.

“Thật xin lỗi, tôi sẽ đền cho cậu một cái ly khác.”

Bảng đen sau phòng học vẽ về chủ đề tết Thanh Minh*.

*Tết Thanh Minh còn gọi là Tiết thanh minh, là một ngày lễ nhằm thể hiện bổn phận, báo hiếu của con cháu tưởng nhớ đến công lao của tổ tiên và những người thân đã khuất.

Khương Hân nhìn chằm chằm bảng đen có ba chữ “Tiết Thanh Minh” thật lâu, một lúc lâu mới thu hồi ánh mắt, nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, buông đầu ngón tay xuống.

Bàn tay trắng nõn sạch sẽ mở ra, ánh mặt trời dừng lại trong lòng bàn tay.

Loại cảm giác này làm cô ngạc nhiên, trong lòng nổi lên gợn sóng, Khương Hân nhìn chằm chằm bàn tay của mình, nắm chặt, lại mở ra, lại nắm chặt.

Đáy mắt hơi sáng, khóe miệng không tự chủ mà tràn ra nụ cười nhàn nhạt.

Từ sau khi ở nơi cao nhảy xuống dẫn đến liệt nửa người, sống trên giường bệnh và xe lăn mấy năm, không còn cảm nhận được tay chân bị đại não khống chế. Trừ phần đầu, từ cổ trở xuống dưới cô đều không có cảm giác.

Không đau không ngứa chỉ có thể cảm nhận được sự hít thở không thông cùng đau lòng.

Thống khổ mấy năm, vẫn luôn muốn chết cho xong việc, cố tình tự sát cũng làm không được.

Cô nằm mơ cũng không nghĩ tới, một ngày kia cô có thể ngồi trong phòng học, có thể dùng bàn tay chạm vào ánh mặt trời, có thể nắm, có thể cảm nhận được sự ấm áp của ánh sáng.

Khương Hân đắm chìm vào trong suy nghĩ, khóe miệng toát ra nụ cười càng thêm ngọt ngào.

Lúc này bàn ghế bên người đong đưa, chân ghế ma sát với mặt đất tạo ra tạp âm chói tai, có người ngồi xuống bên cạnh cô.

Cô theo bản năng quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, nụ cười trên khóe miệng bỗng cứng đờ, càng nhạt, cuối cùng biến mất.

Diệp Mạn không để ý tới phản ứng của cô, liếc mắt một cái, nói: “Chơi với ánh mặt trời vui sao?”

Khương Hân hơi nhấp môi không nói chuyện, rút bàn tay đang chụp ánh sáng lùi về, ánh mắt từ trên mặt Diệp Mạn cũng thu trở về. Cô không biết mình có nằm mơ hay không, yên lặng nắm chặt bàn tay đưa đến bên miệng, há mồm cắn một ngụm.

Đau đớn rõ ràng, bên tai văng vẳng tiếng cười của Diệp Mạn: “Cậu làm sao vậy? Chưa tỉnh ngủ?”

Khương Hân cũng sợ mình chưa tỉnh ngủ, nhưng hiện tại, chắc cô được nữ thần chiếu cố, trọng sinh. Thoát khỏi thân thể tàn tạ bất kham, trở về thời điểm mọi chuyện còn chưa xảy ra.

Nghĩ đến vận xui mấy năm sau, giống như sống trong địa ngục, Khương Hân nhịn không được mà rùng mình.

Nghĩ một chút, cô càng không muốn cùng Diệp Mạn nói chuyện. Nếu không phải do Diệp Mạn, cô sẽ trải qua một cuộc sống bình phàm thuộc về mình, sẽ không gặp nhiều chuyện bất hạnh, thống khổ như vậy.

Diệp Mạn là bạn thân cùng nhau lớn lên của cô, quan hệ rất tốt, từ nhỏ hai người cùng chơi, cùng chia sẻ đồ chơi, váy xinh đẹp, đã hứa sẽ học cùng trường tiểu học, sơ trung, cao trung và đại học.

Sẽ cùng chụp ảnh cưới, cũng muốn kết hôn cùng một ngày.

Nhưng mà, những lời hứa này đều vì một năm cao nhị biến thành bọt biển.

Vận mệnh của Khương Hân từ bình thường trở thành bi thảm, bất hạnh, không phải Diệp Mạn làm hại, nhưng cùng Diệp Mạn có quan hệ trực tiếp.

Vận mệnh bi thảm của cô bắt đầu từ khi—— Diệp Mạn cùng giáo bá Lệ Trầm xác định quan hệ yêu đương.