Truyện [Quyển 5] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh_nhận định trận áo
发布时间:2025-01-10 06:11:10 来源:Betway 作者:Ngoại Hạng Anh
Sáng sớm,ệnQuyểnẢnhHậuGiớiGiảiTríTrọnhận định trận áo nắng vừa phải, gió nhẹ êm đềm.
Hạ Hà tắm rửa xong, đang chuẩn bị uống thuốc đúng giờ thì điện thoại reo lên.
“Chủ nhiệm Lý?”
“Hạ Hà! Chuyên đề phỏng vấn về gái mại dâm ở Việt Nam đang rất ‘hot’! Ngay cả Lâm Dược, người làm truyền thông thâm niên cũng khen không ngớt.”
“Thật sao?”
Vì bài phỏng vấn này, cô đã chuẩn bị tròn một năm, mọi lo lắng và nghi ngờ đều hoá thành sự kiên định, nỗ lực của cô đã không uổng phí!
“Chủ nhiệm Lý, tôi muốn về nước.”
Đầu dây bên kia: “Không phải cô đang dưỡng bệnh sao?”
“Tôi đã không sao rồi.”
“Thật sự không sao hả? Khoảng thời gian trước, tôi và cha cô từng hợp tác, lúc nhắc tới cô thì ông ấy rất lo lắng.”
Khóe mắt của Hạ Hà cay xè, nước mắt chực trào.
“Là tôi không tốt…”
“Nếu cô kiên quyết thì tôi cũng không khuyên can. Mỗi người đều là một cá thể độc lập, có quyền lựa chọn cách sống mà mình thích.”
“Tôi thích viết về sự thật, khai thác cái thiện và cái ác trong xã hội này. Như ông đã nói với tôi lúc đầu – quân nhân có súng, thợ rèn có búa, nông dân có cày, và phóng viên có bút. Tôi muốn trở lại chiến trường.”
“Được. Có lương tâm với xã hội, đây là trách nhiệm chúng ta nên có. Hoan nghênh cô trở về…”
Ngoài cửa, An Tuyệt đặt tay đang giơ lên của mình xuống, anh cúi mắt thu hết vẻ u ám.
Anh quay người và rời khỏi.
Có một số thứ, kiên trì lâu thì cũng sẽ mệt.
…
“Mẹ.”
Dạ Cô Tinh ngăn bàn tay to đang làm loạn trên người, cô liếc nhìn An Tuyển Hoàng, dùng khẩu hình miệng nói ‘con trai’.
Đôi lông mày của An Tuyển Hoàng chùng xuống và hừ lạnh.
Cách nhau hơn nửa Thái Bình Dương mà cũng không yên tĩnh, chỉ biết phá hỏng chuyện tốt của ông đây!
Dạ Cô Tinh mặc áo khoác, đi ra ban công, trước mắt là một mảng đen kịt.
“Tuyệt Nhi, con… có phải con đang gặp chuyện khó khăn gì không?”
Hiểu con chỉ có mẹ, Dạ Cô Tinh đã nhận ra điều này.
“… Mẹ, con không biết sự kiên trì của mình còn có ý nghĩa gì không.”
“Con kiên trì cái gì?”
“Hạ Hà.”
“Con muốn an ủi hay là nói thật?” Đáy mắt cô chợt loé một tia sáng nhìn xa trông rộng, là món quà và sự hiểu đời do năm tháng ban tặng.
“Con, không biết.”
“Người ta nói tình yêu rất phức tạp. Nhưng suy cho cùng chẳng qua chỉ là chuyện của hai người, có thể phức tạp cỡ nào đây? Chỉ cần phân loại rõ ràng, cũng chỉ có vậy, rất đơn giản.”
“Đơn giản?”
“Trên một con đường, con đi một nửa, mẹ đi một nửa. Đụng đầu, nắm tay, kết bạn, bỏ lỡ, từ bỏ, tìm cảnh đẹp khắp nơi, cũng có cảnh khiến người ta dừng chân, cũng có người đáng cho con nắm tay.”
“Bỏ lỡ, sẽ không tiếc nuối sao?”
“Chỉ có thể chứng minh không phải đúng người.”
“Nhưng con, không buông được.” Nói cách khác, là anh không cam tâm.
Chưa thử thì làm sao biết có đúng hay không? Làm sao nhận xét là tốt hay xấu?
“Có thể nói mẹ biết, con có cảm giác gì với cô ấy không?”
“… Rất ấm áp.”
“Ấm áp thế nào?”
“Lúc cô ấy cười giống như có thể làm tan chảy cả mùa đông.”
“Con cảm thấy cô ấy xinh không?”
“Cũng tạm.”
“So với Anh Anh thì sao?”
An Tuyệt đơ ra.
Trong trí nhớ của anh, khuôn mặt của cô bé đó đẹp hơn hoa sen và quyến rũ hơn hoa đào.
“Mẹ, cái này không thể so được.”
“Con cũng cảm thấy Tiểu Hà không xinh như Anh Anh đúng không?”
“Con thích cô ấy không phải vì vẻ ngoài.”
“Vậy là vì cái gì?”
“Vì…” Anh tham lam sự ấm áp chưa từng có ư?
Đáp án ngay trong miệng, suýt nữa thì thốt ra nhưng An Tuyệt lại lạnh lùng thấu xương.
Đây là tình yêu ư?
“Tuyệt? Con trai?”
“Mẹ, con muốn yên tĩnh một mình.”
“Được.”
Người phụ nữ khép áo lại, nhìn màn đêm vô biên, ánh mắt đọng lại một nỗi buồn man mác.
Nút thắt của Tuyệt Nhi ở đâu, cô biết rõ hơn ai hết.
Bốn tuổi chịu huấn luyện, năm tuổi dùng súng, sáu tuổi có thể dựa vào thực lực mà quật ngã đối thủ. Con trai của cô đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội vui cười.
Bây giờ có một người hỏi han ân cần, một lòng một dạ đối tốt với anh, sự dịu dàng như vậy sao có thể khiến người khác không tham lam cho được?
Bờ vai chợt ấm áp, cô quay đầu thì thấy đôi mắt lo âu của người đàn ông.
“Gió lớn, em khoác thêm áo đi.”
“Hoàng, em và anh có lỗi với con trai.”
“Chó không chê chủ nghèo, con không chê cha mẹ khó. Em cho con sinh mệnh thì chính là ân đức lớn nhất. Đừng suy nghĩ nhiều…”
Lúc Hạ Hà lần thứ ba đề cập chuyện ‘về nước’, An Tuyệt đã đồng ý.
Anh nói: “Đi bước này, giữa chúng ta sẽ không còn đường quay lại. Chị, vẫn kiên quyết rời khỏi đây sao?”
Hạ Hà quay đầu nhìn anh chăm chú.
An Tuyệt tuyệt vọng, đồng tử màu tím như giếng nước ngàn năm, sâu thẳm và lạnh lẽo.
Anh mãi mãi nhớ buổi chiều hôm đó, ánh nắng vừa phải, thoang thoảng mùi tanh và vị mặn của biển.
Đôi mắt của người phụ nữ ngấn lệ, dáng vẻ tươi cười như hoa được anh ghi nhớ nâng niu trong đáy lòng mãi mãi, trải qua bao năm, xương trắng đồi xanh chưa bao giờ phai.
Cô ấy nói: “Được.”
Cùng nhau vượt khó khăn, chi bằng buông tay nhau thì hơn.