Editor: Thùy Linh
Cuối tháng tám,ệnBéCưngTócGiảCủaEmRớtRồbd kp nhiệt độ không khí mát mẻ dễ chịu.
Ngày báo danh gần hết hạn mà đám học sinh Thành Nam như cũ vẫn cố thủ ở cổng trường, tụ năm tụ ba, đồng phục lỏng lẻo, bộ dáng cà lơ phất phơ.
Thành Nam vốn là trường nam sinh tư nhân, đến học kỳ này mới đổi thành trường hỗn hợp.
Trường bọn họ dương thịnh âm suy, bấy giờ nghe sẽ có một cô gái nhập học thì như được bơm thêm máu, trong bảy ngày đều khắc thủ vững tiền tuyến chỉ để nhìn thấy chân dung của người đẹp. Ấy vậy mà một cọng tóc thôi cũng chưa được thấy.
Tám giờ, mây đen ở giữa bầu trời bắt đầu tan dần, nắng sớm xuyên qua những tầng mây, gió nhè nhẹ thổi qua.
Một chiếc xe hơi màu đen dừng lại ở ven đường, cửa xe mở ra thì thấy một đôi chân dài bước ra.
Nam sinh tụ tập ở trên đường toàn thân run lên, hai mắt kích động tỏa sáng liếc nhìn. Thấy đó là một đôi giày thể thao nam thì mất hứng.
“Hàn Lệ, cô nhỏ của con trời xa đất lạ nên con phải quan tâm đến cô ở trường đấy nhé.”
Bên trong xe là một giọng nữ thanh tuyến nhu hòa nhưng lời nói là một mệnh lệnh không thể kháng cự.
“Con biết rồi.” Hàn Lệ không kiên nhẫn, trả lời có lệ một câu.
Chân của cậu dài, thân dựa vào cửa xe, cánh tay dài lười nhác gác trên đỉnh xe, cậu rũ mắt thúc giục: “Xuống xe, còn chờ tôi phải ôm cô à?”
“Hàn Lệ!” Mẹ Hàn quát lớn, “Không được nói vậy với cô!”
“…”
Mẹ nó.
Hàn Lệ trợn trắng mắt, cậu mở cốp xe ra vác hành lý nặng trĩu.
“Nhanh lên.” Cậu lại thúc giục người bên trong.
Cô gái bên trong xe cuối cùng cũng ôm lấy cặp sách, sốt ruột hoảng hốt chui ra ngoài. Động tác của cô hoảng loạn nên chân bị vướng lại, hơn nửa ngày mới đứng ổn định. Bộ dáng ngốc nghếch làm Hàn Lệ than thở với trời cao.
Đêm qua có một cơn mưa lớn quét qua Lăng Thành, dưới chân là mặt đất ướt át, trong không khí còn có hương cỏ.
Mười ngón tay trắng nõn của Vân Tri gắt gao nắm lấy quai cặp, đôi mắt cẩn thận dò quanh bốn phía.
Các tòa nhà cao san sát, phố xá nhộn nhịp, dòng chữ “Trường cao trung tư nhân Thành Nam” to lớn được mạ vàng tráng lệ.
Hai người đứng trước cổng trường thu hút sự chú ý của người khác.
“Mẹ nó, kia là Hàn Lệ bên khu học phía Đông đúng không?”
“Đúng là cậu ta!”
Hàn Lệ cao lớn, đẹp trai, miếng băng keo cá nhân trên trán còn chưa tháo xuống, đôi mắt đào hoa không thể lẫn vào đâu được.
“Bên cạnh cậu ta là ai đấy? Người yêu hả?”
Một đám người nhanh chóng phát hiện Vân Tri đi theo bên cạnh Hàn Lệ.
Ánh mặt trời dịu dàng chiếu lên thân hình tinh tế của cô, nút áo sơ mi đàng hoàng nghiêm túc, tóc đen xõa trước ngực, lộ ra gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn trong veo như dòng nước.
Nhìn thật ngoan.
Có người lên tiếng giễu cợt: “Hàn Lệ, mày thích kiểu này hả?”
Hàn Lệ quay lại nhìn, thấy chiếc xe đã đi xa nên mới nhanh chóng quay đầu lại, “Liên quan đến chúng mày à, cút đi!”
“Ha! Hàn Lệ cậu ta không thích mấy em đầy đặn mà thích mấy em gái nhỏ à, cũng có thể đấy.”
Một đám người lại cười vài tiếng, sau đó vỗ mông trở về khu trường.
Vân Tri ngửa đầu nhìn sườn mặt cậu, bàn tay nhỏ bé kéo tay áo của Hàn Lệ, “Hàn Lệ, đừng nói tục.”
Giọng nói cô mềm mại xen lẫn giọng địa phương.
Hàn Lệ nhíu mày, đẩy cái hành lý đến trước mặt Vân Tri, đôi tay lại cắm vào túi quần, lạnh lùng nói: “Cô tự về ký túc xá đi, tòa nhà bên phía đối diện kia kìa, để đồ đó rồi đến trường báo danh.”
Vân Tri bất an chớp mắt: “Vậy, vậy còn cậu thì sao?”
Đối mắt với tầm mắt lo lắng của cô gái ở trước mặt, cậu chỉ nói một chữ, “Bận.” Sau đó liền xoay người rời đi, ba bước chân đã biến mất khỏi tầm mắt của Vân Tri.
Vân Tri ngây ngốc, khom lưng kéo hành lý đi về phía đối diện.
Cô đi một bước, dừng một bước, đôi mắt nhìn quanh đánh giá.
Quang cảnh thành phố khác xa trên núi, phồn hoa xa lạ, đoàn xe vội vã lướt qua làm Vân Tri hãi hùng khiếp vía.
Vân Tri vừa mới 17 tuổi, từ nhỏ đã sinh hoạt trong chùa sâu trên núi, ngôi chùa rất tàn, chỉ có cô và sư phụ buôn bán, nói là buôn bán nhưng cũng không kiếm được bao nhiêu từ những đồng tiền bán nhang đèn, Vân Tri có thể sống đến tận bây giờ là nhờ người dân trong thôn cứu tế.
Khi nhặt cô về chùa, sư phụ nói: Khi đó cô chỉ vừa mới đầy tháng, vốn định đem sang cho sư nữ phía đối diện chăm sóc, nhưng mà sư cô cũng nghèo, không đồng ý nuôi thêm một miệng ăn; sư phụ lại xuống núi tìm người dân trong thôn, là tìm người nào đã đánh rơi con, nhưng không tìm thấy. Hơn nữa, cái thôn tuy nhỏ nhưng toàn là người già không nuôi nổi, cũng đều từ chối giúp đỡ.
|