Màn đêm buông xuống,ệnVodkaVàtrục tiêp bong đá ánh đèn neon chiếu sáng đường phố, tiếng còi xe khiến gió lạnh cuốn đi mấy chiếc lá rụng, vườn hoa trước cửa quán bar "Perfumum" vang lên tiếng cót két, cửa kính bị đẩy ra.
Người đàn ông ung dung đi vào vườn hoa rồi dừng lại, tai trái đeo hai chiếc khuyên bạc lủng lẳng, thân cao chân dài, ăn mặc hình người dạng chó, áo jacket màu nâu nhìn vừa ngầu vừa sang, nhưng tay phải lại xách một chiếc túi bạt có in dòng chữ "Thức ăn cho heo", tay trái ra sức bới đất.
Chẳng bao lâu sau, một bông hướng dương còn đọng sương đã mọc lên trong chậu, bừng bừng sức sống dưới ánh sáng lấp lánh của dây đèn ngôi sao treo trên mái hiên.
Người đàn ông hài lòng phủi mông đứng dậy, không băng qua vườn hoa để vào quán bar mà ung dung quay lưng đi, giống như chỉ là một kẻ trồng hoa trộm đi ngang qua mà thôi.
Nhân viên phục vụ lười biếng nhìn thấy bóng lưng này thì dụi mắt, trời lạnh như vậy mà vẫn giữ phong độ chứ không giữ nhiệt độ, đã vậy còn đi nghênh ngang y hệt con công xòe đuôi.
Đệt, sao giống ông chủ lãng tử đang bận chu du thế giới của hắn quá vậy!
Sự thật chứng minh mắt nhân viên phục vụ không có vấn đề gì.
Chẳng qua là người nào đó ăn no rỗi việc, tâm huyết dâng trào muốn thử leo tường xem sao.
Ai ngờ thành công thật.
Cánh cửa ban công lâu nay đóng kín trên lầu ba của quán bar mở rộng, đèn cũng bật sáng, trong phòng bày đủ thứ linh tinh, bàn trà, gốm sứ, tranh vẽ, tượng điêu khắc, nhạc cụ... Thậm chí còn có một mảnh thiên thạch lớn, đều là những thứ trước kia vào Nam ra Bắc sưu tầm được.
Chẳng bao lâu sau, nước trong ấm tử sa sôi ùng ục, mùi trà ập vào mặt, đúng lúc này cánh cửa bị đá văng.
"Sao lại là cậu???" Đường Trầm đang hùng hổ muốn bắt trộm, kết quả lại nhìn thấy gương mặt kia, hắn sợ đến nỗi suýt ngã sấp mặt, "Chúc Kinh Nho cậu từ đâu bay vào vậy, chẳng lẽ thành tinh thật rồi sao?"
Chúc Kinh Nho chỉ ra ban công, hăng hái nói, "Lần sau dẫn cậu leo chung."
"Thôi khỏi, tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa."
Chúc Kinh Nho cười vẫy tay: "Ngồi uống hớp trà trước đã."
Đường Trầm lùi lại nửa bước.
Chúc Kinh Nho: "Đem về từ Sri Lanka cho cậu đấy."
Đường Trầm tê cả da đầu, có một câu rất hay, hồ ly tinh chúc Tết gà, trong trà có độc sao?
Chúc Kinh Nho ân cần bưng ly lên, "Nếm thử đi mà."
Đường Trầm hoài nghi một lát rồi cầm lấy, nhìn qua không thấy vấn đề gì, trà trong veo thơm lừng, đúng lúc hắn cũng đang khát.
Hắn nhắm mắt lại, quyết định đánh cược một lần với lương tâm của Chúc Kinh Nho! Trà vào miệng ba giây ngắn ngủi, lưỡi như bị pháo nổ tung, Đường Trầm phun ra rồi ôm thùng rác nôn mửa, "Ọe ——"
Chúc Kinh Nho cầm khăn tay, nhổ ra lá trà còn sót lại rồi lẩm bẩm: "Rang hơi quá tay, đúng là khó uống thật."
"Tôi biết ngay mà... Ọe... Tôi biết lắm mà, ọe......" Lau miệng xong Đường Trầm vẫn còn run giọng, vị chua ngọt mặn đắng trong miệng quả thực muốn lấy mạng hắn, bơ phờ ngồi đối diện với Chúc Kinh Nho, "Nói đi, lần này về định ở bao lâu?"