您现在的位置是:Cúp C1 >>正文

Truyện Vũ Lăng Xuân Thiếu_hạng 2 thụy sĩ

Cúp C136544人已围观

简介Lại có một vị huyện lệnh đứng dậy nói:“Lần này quân Hột đi đến đâu là cướp bóc đến đó. Quan phủ cung ...

Lại có một vị huyện lệnh đứng dậy nói:

“Lần này quân Hột đi đến đâu là cướp bóc đến đó. Quan phủ cung cấp lương thực cho bọn chúng,ệnVũLăngXuânThiếhạng 2 thụy sĩ nhưng chỉ cần có chỗ không vừa ý, bọn chúng lập tức g.i.ế.t người, không hề kiêng nể. Trước đây huyện lệnh của huyện Bình Lăng đã bị bọn chúng sát hại. Thật sự là ngang ngược và tàn bạo quá mức. Bổn huyện nguyện chia sẻ tiền lương, nhưng thật sự không có khả năng tiếp đón.”

Các huyện lệnh khác thấy có người nói thẳng, lập tức đồng loạt tỏ ý sẵn sàng nộp tiền, lương.

Trương thứ sử đưa ánh mắt nhìn về phía Khuất Nguyên Đình:

“Khuất huyện lệnh thì sao? Mười mấy ngày trước ngươi đã xuất kho lương thực để cứu tế, lần này lấy gì để nộp đây?”

Các huyện lệnh khác đều dồn ánh mắt về phía Khuất Nguyên Đình.

Khuất Nguyên Đình đứng dậy, nhìn quanh các vị huyện lệnh đang ngồi, sau đó cúi người hành lễ với Trương thứ sử, nói rõ ràng:

“Khuất mỗ nguyện nhận nhiệm vụ tiếp đón quân Hồi Hột!”

Lời vừa dứt, mọi người trong sảnh đều kinh ngạc.

Không ai ngờ rằng lại có người chủ động nhận lấy một nhiệm vụ nguy hiểm đến vậy.

Trương thứ sử nhìn chăm chú vào Khuất Nguyên Đình một hồi. Y biết không lâu trước đây, vị huyện lệnh trẻ tuổi này đã đả thương quản gia của mình.

Theo lời Tào Phụng Lâm, Khuất Nguyên Đình là một kẻ trẻ tuổi cuồng ngạo. Lời khuyên chân thành của hắn ta về việc chuẩn bị trước cho quân Hồi Hột lại không biết vì sao chạm đến sự bất mãn của Khuất huyện lệnh, khiến hắn mượn rượu ra tay với quản gia của mình.

Việc đánh quản gia của y chẳng khác nào làm mất mặt y. Một huyện lệnh nhỏ bé lại dám ngông cuồng như vậy. Ban đầu, Trương thứ sử định nhân cơ hội này để dạy cho hắn một bài học. Dù Khuất Nguyên Đình có van xin thế nào, hắn cũng sẽ buộc Khuất Nguyên Đình phải tiếp đón quân Hồi Hột.

Khi ấy, sống hay c.h.ế.t đều phụ thuộc vào số mệnh của hắn.

Không ngờ, Khuất Nguyên Đình lại chủ động xin nhận nhiệm vụ.

Chẳng lẽ hắn biết không còn đường lui, nên muốn làm một cách dứt khoát để giữ thể diện?

Trương thứ sử cũng bị hành động kỳ lạ của Khuất Nguyên Đình làm bối rối.

Nhưng đã tự nguyện thì đương nhiên phải chấp thuận!

Trương thứ sử gật đầu, cười lớn:

“Tốt, tốt lắm! Hổ con mới sinh không biết sợ, Khuất huyện lệnh quả là gan dạ, chắc hẳn đã có cách ứng phó thỏa đáng. Nếu đã vậy, việc tiếp đón quân Hồi Hột giao cho Khuất huyện lệnh. Các huyện khác chuẩn bị sẵn tiền lương và vật phẩm, giao lại cho Khuất huyện lệnh để hắn toàn quyền điều phối.”

“Tuân lệnh!” Các huyện lệnh đồng loạt đáp ứng, sợ chỉ chậm một khắc Khuất Nguyên Đình sẽ đổi ý.

Khuất Nguyên Đình trở về dịch quán, Linh Phủ ân cần ra đón hắn, thấy sắc mặt hắn bình thường, liền hỏi:

“Thứ sử giao nhiệm vụ cho ai vậy?”

Khuất Nguyên Đình cười nhạt:

“Là ta, ta đã chủ động xin nhận nhiệm vụ này.”

Linh Phủ sững sờ, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên.

Khuất Nguyên Đình thấy vậy, bèn hỏi với vẻ trêu chọc:

“Sao ngươi không hỏi ta lý do?”

“Huyện lệnh đại nhân làm việc luôn thận trọng, nếu đã chủ động nhận nhiệm vụ này, hẳn phải có lý do của ngài.” Linh Phủ trả lời một cách chân thành.



Nghe vậy, Khuất Nguyên Đình không khỏi chăm chú nhìn vào đôi mắt nàng:

“Ngươi tin ta đến vậy sao?”

Linh Phủ không né tránh, bình thản nhìn thẳng vào hắn, gật đầu:

“Ừm.”

Trong lòng Khuất Nguyên Đình khẽ lay động, bất giác đưa tay xoa đầu nàng.

Tags:

相关文章



友情链接