Mẹ kể rằng,ệnĐiểuĐạiHữuThíDụkèo nhà cái giải ngoại hạng anh khi tôi mới sinh, lúc thay tã, ông nội cứ véo cái JJ nhỏ của tôi mà nói: “JJ thằng nhỏ này to ghê thật đấy.”. Về sau, mấy cô mấy bác hàng xóm cứ nhìn thấy tôi lại không nhịn được đến véo JJ nhỏ của tôi một cái. Mấy bà bác đều cười nói: “Vợ thằng cu này về sau đến là có phúc.”
Từ lúc học tiểu học, tôi bắt đầu lớn lên dưới sự hâm mộ của đám bạn, luôn nghĩ mình chính là một người đàn ông “lớn”.
Tự tin của đàn ông thường xuất phát từ hai phương diện, một là “năng lực thân thể”, hai là tiền.
“Năng lực thân thể” – từ này cũng dễ lý giải thôi, giống như là anh nào đẹp giai thì mỹ nữ bên người nhiều vô số. Rồi “tiền” lại càng dễ hiểu hơn nữa, một ông lão sáu bảy mươi tuổi vì sao còn có gái đẹp theo, cô gái xinh đẹp kia có thể thật sự yêu ông ta sao, đùa. Có câu: “Đàn ông cứ có tiền, cùng ai chẳng có duyên.”. Đã nghe qua chưa? Chưa? Vậy giờ anh hẳn đã nghe qua rồi đi.
Nói theo cách của động vật chỉ dùng nửa người dưới để suy nghĩ, tôi luôn bởi “điểu” mình to hơn của người khác mà đắc chí. Thế nhưng, đám bác gái năm đó nói vợ tôi sẽ có phúc, tựa hồ đã sai rồi.
Khi học trung học, rất nhiều nam sinh đồn đại, nói “điểu” tôi là lớn nhất trường. Vốn có chút không phục, nhưng sau khi đi WC xả nước với tôi xong, bọn họ đều chịu phục rồi, ha ha ha, những người đã đi tiểu với tôi một lần đều không dám đi với tôi lần thứ hai. Có câu “Con gà tức nhau tiếng gáy” (1), những người mà đã so “điểu” với tôi, thấy tôi đều tiểu không được. Những chuyện từ nhỏ đến lớn khiến tôi luôn tràn đầy tự tin, nghĩ mình thật đúng là quá “trâu” mà.
Khi tôi đang học cấp ba, một lần trên đường về nhà gặp một cô nàng xinh đẹp tới dụ dỗ, có người nói hình như là vợ hai của ông lão nhà ở gần đấy.
Thời buổi này, gái ngoài hai mươi là được ưa thích nhất. Bọn con trai mười mấy tuổi chúng tôi thấy họ thành thục, mấy anh ngoài hai mươi thấy họ vừa vặn, đàn ông hơn ba mươi thấy họ đáng yêu, mấy ông ngoài bốn mươi mà đi cặp bồ thích nhất là cặp với mấy em đôi mươi mấy ông già năm mươi thì thích trâu già gặm cỏ non mấy cụ sáu bảy mươi tuổi lại càng thích mắt mấy em này.
Lúc đó tôi đang dậy thì, tuy không phải là rất đẹp trai nhưng với “vốn liếng” của mình lại tự tin lắm, thế là đi cùng cô ta luôn. Cô nàng giúp tôi khai trai, lại còn cho tôi phong bì. Tuy tôi chỉ là lính mới, đối phương lại là tay lõi đời nhưng “vốn liếng” trời sinh của tôi là để làm gì chứ. Cuối cùng, tôi đương nhiên là sung sướng rồi, mà cô nàng kia đến lúc tôi đi còn chưa rời được giường. Sau đó, tôi cũng không bao giờ thấy lại cô ta nữa.
Về sau, khi học trường y tôi cũng hẹn hò với mấy cô bạn, thế nhưng cuối cùng đều đến lúc đi nhà nghỉ đối phương mới sợ chạy mất dép, còn những người không chạy thì làm xong đều không muốn gặp tôi lần thứ hai nữa. Sau đó, ở đại học tôi được đặt một biệt hiệu nghe kêu đinh tai luôn – “người lừa”, nữ sinh ở đại học thấy tôi là tránh, cứ làm như tôi là thú dữ không bằng. Lúc này tôi mới phát hiện ra, “điểu” to thì ra cũng có hại mà.
Năm tôi tốt nghiệp đại học cũng tìm được một cô, lúc đầu chỉ có nắm tay nắm chân bình thường thôi, tận sau khi cưới chúng tôi mới có lần đầu tiên. Cô bảo bị tôi lừa, sớm biết vậy trước khi cưới phải thử trước, thử xong rồi trả được hàng thì tốt biết mấy. Làm sao mà như bây giờ, mỗi lần làm đều như bị mưu sát.
Cô vốn muốn ly hôn nhưng lại phát hiện đã dính bầu rồi, vậy nên chúng tôi không chia tay được. Sau đó, cô sinh cho tôi một bé trai. Dù có con trai, gia đình cũng hòa thuận hơn chút nhưng cô sao cũng không muốn bị tôi đụng chạm. Có một lần tôi cưỡng ép cô, lại khiến cô phải ở nhà tĩnh dưỡng vài ngày. Sau đó, bất đắc dĩ, lúc con trai được ba tuổi, chúng tôi ra ở riêng.
Không cãi cọ, không ly hôn, sau khi ra riêng chúng tôi lại trở thành bạn tốt.
|