Truyện Đánh Tang Thi, Đùa Mỹ Nam_nhận đinh bong da hom nay

  发布时间:2025-01-11 04:29:58   作者:玩站小弟   我要评论
Tin thể thao 24H Truyện Đánh Tang Thi, Đùa Mỹ Nam_nhận đinh bong da hom nay。
Mọi người chia ra nghĩ ngơi,ệnĐánhTangThiĐùaMỹnhận đinh bong da hom nay ai nấy cũng có khu vực riêng của mình, bọn họ tuy hợp tác nhưng không dễ tin tưởng nhau, ai biết khi bọn họ đang ngủ thì có bị ám toán hay không.

Nhóm người Tống Cảnh Hàn tụ lại bàn bạc kế sách, Liễu Tú Nhã lúc này nhìn về phía Lý Ngự cùng Lâm Hạo Trạch nói: "“Đêm nay hai anh theo em đến một nơi, chỉ riêng ba người chúng ta thôi”.

Mọi người còn lại trong nhóm nhất thời đồng loạt bắn ánh mắt về phía Liễu Tú Nhã, Ách___ Vì sao lời này nghe ra không được tự nhiên như thế nhỉ, Ngọc Lan Hân nghía nghía Liễu Tú Nhã, lại nhìn nhìn sang Lý Ngự cùng Lâm Hạo Trạch, ừm, không lẽ Nhã tỷ có ham mê đặc thù.....

“Ánh mắt ấy là sao” Liễu Tú Nhã nhìn về phía Ngọc Lan Hân có ý cảnh cáo hỏi, tuy không biết cái cô bé này nghĩ gì nhưng nàng lại có một cổ cảm giác muốn hung hăng đánh cho mấy cái.

“Không có, không có” Dưới cường quyền chỉ có thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Ngọc Lan Hân nào dám biện bạch, chỉ có thể liều mạng lắc đầu, vẻ mặt vô tội tỏ vẻ bản thân cái gì cũng chưa từng nghĩ.

“Kêu hai người ấy theo tôi đến trung tâm phân phối kho hàng một lần, kho hàng quá nhiều, tôi cần người canh giữ để tiện phân biệt hàng hóa bên trong, chúng ta không có thời gian thanh lý từng cái” Liễu Tú Nhã nghĩ bản thân phải giải thích một chút.

Mọi người đã rõ, bất quá vấn đề mới lại tới: “Ba người đi thế nào a.” Ngọc Lan Hân lại tò mò.

Phải biết rằng buổi tối là thế giới của tang thi, nó khiến cho năng lực của tang thi gia tăng trên ba thành, mà người thức tỉnh thì yếu đi ba phần.

“Buổi tối tôi sẽ có cách” Liễu Tú Nhã bàn giao câu nói này xong, tính lấy ra bữa tối để phân phát thì đột nhiên nhớ tới chuyện gì lại quay đầu nói với Lý Ngự cùng Lâm Hạo Trạch “Đúng rồi, trong bữa ăn tối, hai người tốt nhất ăn nhiều một chút. Đêm nay tương đối hao thể lực.”

Ách____Ngọc Lan lại hắc tuyến đầy đầu, thế nào lời này của Nhã tỷ lại giống đối thoại của đôi tình nhân lén hẹn hò thế nhể, ách___không đúng nếu là hèn hò thì phải là ba người cùng đến với nhau, vậy gọi là tập thể thì phải . . . Nỗ lực vứt bỏ mấy ý nghĩ đáng khinh trong lòng, Ngọc Lan Hân quay sang nhìn nhóm người Tống đội trưởng, quả nhiên mặt điều đen rồi.

Liễu Tú Nhã cùng Lý Ngự và Lâm Hạo Trạch trước ánh mắt giết người của mọi người, thật ra chỉ có nhóm người Tống Cảnh Hàn thôi, bước về hướng mấy kho hàng, bọn họ nhờ vào bóng đêm che dấu rất nhanh đã mất hút.

Ban đêm gió nhẹ hiu hiu, ánh trăng mông lung. Đi trên đường, nghe tiếng tru liên tiếp xa xa, nếu là cô gái yếu ớt bình thường thì chắc đa sởn cả tóc gáy, Liễu Tú Nhã nhìn ngang nhìn dọc, phát hiện nguyên con phố thực sự là bẩn loạn không chịu nổi, còn có vô số bãi máu khô màu đỏ đen. Liễu Tú Nhã nghĩ đến đám bánh bao ở đoàn xe cảm thán nói: “Không biết lúc nào mới có thể sinh hoạt bình an, có lẽ cả cuộc đời này cũng không có đi”.

Khi nhóm bánh bao chào đời hưởng thụ an bình không được bao lâu thì lại đụng mạt thế, nàng biết nếu trẻ em lớn lên trong thời bình thì có thể vui vẻ tung tăng đến trường, về nhà lại làm nũng với ba mẹ, các con của nàng thì chưa trưởng thành đã phải cấm vũ khí chiến đấu, nàng khó khăn lắm mới có được thân tình có lẽ bây giờ còn có cả tình yêu trong đó, nàng thật hy vọng có thể bảo vệ những tình cảm này.

Bước chân Lý Ngự cùng Lâm Hạo Trạch thoáng dừng, Lâm Hạo Trạch giọng điệu chắc chắn: “Rất nhanh, tin tưởng bọn anh, bọn anh sẽ cho em một nơi gọi là nhà.”

Liễu Tú Nhã nhìn vẻ mặt khẳng định của Lâm Hạo Trạch cùng ánh mắt đầy ôn nhu của Lý Ngự. Nàng khẽ mĩm cười dịu dàng, sự vui sướng lan tỏa khắp đôi mắt, cả khuôn mặt dưới ánh trăng như phủ thêm một tầng ánh sáng khiến nó trở nên càng thêm mềm mại. Liễu Tú Nhã nhìn hai người đang ngây ngốc nhìn nàng thì càng cười rạng rỡ hơn, sau đó khẽ ừ nhẹ một tiếng đáp lại lời của Lâm Hạo Trạch.

Cảm nhận được sự vui vẻ của Liễu Tú Nhã, Lâm Hạo Trạch cùng Lý Ngự nhìn nàng càng thêm ôn nhu, quyến luyến.

Rất nhanh ba người đã tới kho hàng của trung tâm Quách Nhạc trấn, cửa vốn được thanh lý sạch sẽ vậy mà lại tang thi lại vây đầy lại. Liễu Tú Nhã làm như không thấy đàn tang thi chặn đường, cũng chẳng giảm tốc độ trực tiếp xâm nhập.

Lý Ngự không nhiều lời mà đi theo hắn biết với đám tang thi bình thường này đối với cấp 3 như tiểu Nhã cùng bọn hắn thì không đáng nhắc tới, nhưng động tĩnh kỹ năng của bọn họ rất lớn hắn sợ kinh động người khác, phải biết rằng bọn họ là lặng lẽ đến làm việc riêng.

Thế nhưng ngoài dự đoán, Liễu Tú Nhã vậy mà không hề phát ra tiếng động xông vào từ trong đàn tang thi, rõ ràng những tang thi đó đã công kích tới Liễu Tú Nhã, thế nhưng chính là một chút chuyện cũng không có. Nhanh chóng lướt qua, lưu lại tiếng tru đầy phẫn nộ.

"Năng lực mới của em” Lý Ngự nhịn không được hỏi.

“Ừ, sau khi hấp thu năng lượng của nhện nữ vương, em tiến cấp mới có được.” Liễu Tú Nhã cũng không giấu diếm.

"Em có thể trong thời gian ngắn vô hiệu hóa mọi công kích" Liễu Tú Nhã ngẫm nghĩ lại giải thích thêm.

Nhóm người Liễu Tú Nhã rốt cục dừng bước, đứng trước một hàng kho hàng chỉnh tề

“Em sẽ điều tra xem bên trong có gì, mấy anh phụ trách canh gác cùng ghi ghép” Liễu Tú Nhã lấy ra giấy bút, giao cho Lý Ngự.

Liễu Tú Nhã bắt đầu nghiêm túc điều tra hết thảy vật tư bên trong kho hàng.

Dù phạm vi linh thức của Liễu Tú Nhã cũng khá lớn, nhưng các kho hàng lại không phải nằm liền kề nên cũng phải mất một đoạn thời gian, ánh mắt nàng khi dùng linh thức thì sẽ chậm rãi biến đỏ nên người ngoài nhìn thấy nhất định sẽ nghi ngờ, sau hơn 4 giờ, Lý Ngự đều đã nhất nhất ghi chú rõ toàn bộ vật phẩm của kho hàng. Bất quá cho dù như thế, vẫn có 6 kho hàng không có cách nào xác định là cái gì.

Những kho hàng nơi đây rất hữu dụng, chỉ gạo thôi đã có sáu kho lớn, bột mì cũng có hai kho lớn, nơi khác là các loại lương khô, thực phẩm đóng gói, phối liệu dùng ăn vân vân. Cái gì cần có cũng có, còn có rất nhiều quần áo đệm chăn, các loại thiết bị điện gia dụng vân vân. Nói cách khác, phàm là thứ trong siêu thị có thì nơi đây không thiếu bất kỳ một loại nào, hơn nữa đều là lấy kho làm đơn vị.

Liễu Tú Nhã dừng lại việc tra xét, nàng cầm lấy bản ghi chép của Lý Ngự lựa chọn ra các kho hàng có chưa lương thực, Lý Ngự cùng Lâm Hạo Trạch chỉ thấy Liễu Tú Nhã miệng lẩm nhẩm đọc mấy từ không hiểu được.

相关文章

最新评论