(*): Tác giả không đặt tên cho chương này,ệnThẩmCôNươngTruyThêCôngLượket qua bng da tên này do editor tự đặt.
Một màn này diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức Triệu Tiềm chỉ vừa chớp mắt, khi nhìn lại thì tầm nhìn của y đã hoá thành một màu đỏ rực.
Thái tử đang ngồi một bên chăm chú quan sát, "A" một tiếng, sắc mặt tái nhợt vì máu bắn tung tóe khắp nơi.
Tiếng hét đó cũng khiến những người đang thất thần tỉnh táo lại.
Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra vậy?
Mới trước đó hai người trên võ đài còn đánh nhau đến hoa mắt chóng mặt, bất phân thắng bại, sao chỉ trong nháy mắt Đường đao đã đâm vào tim Lan công tử với góc độ hiểm hóc?
Trước khi Lan Tiện Chi chết, hai mắt hắn trợn to, thậm chí không dám tin rằng mình cứ như vậy mà chết dưới lưỡi đao của Trì Hành. Đao được đưa ra từ khi nào? Lúc đao đưa ra hắn đang làm gì? Sao lại thua? Sao lại phải chết?
Môi Trì Hành trắng bệch, vẻ mặt lạnh lùng nhanh chóng rút đao ra!
Lúc đâm vào thì là lưỡi đao trắng, lúc rút ra đã biến thành đỏ rực, máu bắn tung tóe. Những giọt máu văng lên trán của Trì tam công tử, tô điểm thêm cho khuôn mặt tuấn tú của nàng ba phần lạnh lùng, ba phần yêu dã.
Bốn phần còn lại, là sự run sợ và kinh hoàng mà ai cũng không diễn tả được.
Thiếu niên anh hùng, ung dung tự tại đứng ở chính giữa như một ngọn giáo sừng sững, y phục đỏ thắm tung bay, ánh đao sắc lạnh thấu xương.
Nếp nhăn trên trán Triệu Tiềm càng sâu thêm, vì cái chết của Lan Tiện Chi, vì Thái tử thất thố trước mặt mọi người, vì thiếu niên đang đứng lặng lẽ trên võ đài khiến mọi người kinh ngạc.
Thân thể Lan Tiện Chi loảng xoảng ngã xuống. Tay cầm kiếm của Trì Hành thoáng chốc buông lỏng tựa như ảo giác, rồi lại càng siết chặt "Vãn Tinh", ánh mắt kiên định như băng.
"Tiện nhi!"
Lan đại nhân gào thét thất thanh, nỗi đau mất con trào dâng trong lòng khiến hẵn phẫn nộ đến tột cùng, tiếng gào rống mang theo bi thương: "Trì Hành! Ngươi dám giết nhi tử của ta?!"
"Hừ! Dọa ai vậy? Giết cũng đã giết, không phân biệt sống chết thì gọi là đấu sinh tử gì chứ? Lan đại nhân không dám nhận thua à?"
"Trì, Trì đại tướng quân..."
Trong lòng Lan đại nhân lạnh lẽo, đau buồn và phẫn nộ không thể bùng phát, hắn đau đớn quỳ xuống, kêu lên từng chữ: "Bệ hạ!"
"Bệ hạ, con của thần đã thắng cuộc. Đã đến lúc Bệ hạ ban hôn rồi."
Triệu Tiềm vô cùng hận người sống sót không phải Lan gia tử, càng hận sự kiêu ngạo ương ngạnh của Trì Diễn, hận đến huyệt thái dương nhảy thình thịch, y kìm nén cơn tức giận, nghiến răng nghiến lợi nuốt xuống sự sỉ nhục này, hỏi: "Còn có nam nhi nhà ai dám đấu một trận với Trì tam công tử không?"
Mọi người nhìn nhau.
Trì Hành đứng bất động trên võ đài, tay cầm đao siết chặt, ánh mắt lạnh lùng quét qua hiện trường.
Nàng còn nhỏ nhưng lại giết người không chớp mắt, một đao liền đưa Lan Tiện Chi xuống suối vàng, cả người khí thế bừng bừng, chính là lúc khó địch nổi nhất.
Lúc này nếu lại lên đấu, nhìn tư thế Trì tam công tử chém người, không chết ắt cũng bị thương!
Không một ai xuất chiến, Triệu Tiềm tức giận cười ba tiếng: "Được, được, được! Trì tam lang dũng mãnh bất khả chiến bại, hắn sẽ là con rể Thẩm gia! Xét thấy tuổi còn nhỏ cho nên đính hôn vào đầu xuân, ba năm sau mới tổ chức hôn lễ, hai vị Đại tướng quân không có ý kiến gì chứ?"
Thẩm Duyên Ân chắp tay: "Thần không có ý kiến."
"Trì đại tướng quân thì sao?"
Trì Diễn cười nói: "Bệ hạ thánh minh!"
Thánh minh? Triệu Tiềm nuốt cục tức vào bụng, vội vã cùng Thái tử rời đi.
Trong lòng y tức giận, mất quân cờ Lan Tiện Chi này, không thể ngăn cản hai nhà Trì Thẩm liên hôn, y chỉ có thể khiến lễ đính hôn diễn ra chậm lại, hoãn ngày hai phủ tổ chức hôn lễ.
Động thái này làm người ta thấy ghê tởm, cũng bộc lộ sự bất lực của Hoàng đế như y.
Hai phủ quyền thế quá lớn, công cao lấn chủ, ở Thịnh Kinh thì không sao, nhưng khi rời khỏi Thịnh Kinh, đi đến nơi xa xôi, người ngoài chỉ biết tướng quân chứ không biết Bệ hạ.
Trở lại cung, Triệu Tiềm trầm mặt bước vào Ngự Thư Phòng, mở chiếc lồng vàng, bóp chết con chim hoàng yến mà y đã nuôi ba năm.
Con chim đã tắt thở bị ném mạnh xuống đất!
"Làm sao có chuyện như vậy được, làm sao có chuyện như vậy được! Lũ vô dụng, toàn là lũ vô dụng!!"
Cung nhân im lặng như ve sầu mùa đông, Đại giám nín thở không dám quấy rầy Bệ hạ trút giận.
Nửa khắc sau, Triệu Tiềm nguôi giận, cung nhân mang nước trong đến rửa tay cho y.
Đôi tay đã được rửa sạch, y cười khẩy lạnh lùng: "Chết thì chết, giữ lại bọn vô dụng chỉ thêm chướng mắt."
Những lời này cơ bản đã quyết định vinh nhục của Lan gia, nhi tử Lan gia chết thì chết, chết uổng phí, thậm chí trước lúc lâm chung còn không hoàn thành lời dặn dò của Bệ hạ, liên lụy Lan thiếu sư Lan đại nhân cũng bị Bệ hạ ghét bỏ.Hai phụ tử vất vả mưu đồ, kết quả lại là công dã tràng.
Đại giám cúi đầu, nín thở không dám hó hé.
"Trì gia ấu tử đúng là có khí phách." Sắc mặt Triệu Tiềm âm trầm, trong đầu lại hiện lên hình ảnh thiếu niên cầm đao.
Cùng là nhi tử, nhưng mà nhi tử của Trì Diễn đều là tướng tài.
Trì Anh bị gãy chân nhưng phong thái vẫn không hề giảm sút, Trì Ngải vì huynh đệ mà không tiếc cả tính mạng, lấy thân che chở cho đệ đệ khỏi những âm mưu hiểm độc.
Trì Hành...
Tên Trì Hành này!
Triệu Tiềm tức giận đến sắc mặt trắng bệch, y phải nhịn bao lâu nữa mới có thể tiêu diệt phụ tử Trì gia?
Thái tử mà y đã dốc lòng bồi dưỡng, đặt rất nhiều kỳ vọng cũng không sánh được với ấu tử Trì gia. Y cảm thấy vô cùng mệt mỏi, than thở trời cao bất công.
Xưa kia y cũng từng xưng huynh gọi đệ với Trì Diễn và Thẩm Duyên Ân. Cũng nhờ tài năng của hai người mà giang sơn mới vững vàng, nhưng sai lầm ở chỗ bọn họ không biết điểm dừng, đoạt lấy hào quang vốn thuộc về đế vương, chỉ có y mới là vị quân chủ độc tôn của |