Trình Túc Vũ cau mày nhìn Tô Tịch Nhan,ệnKhôngThểKhôngĐộngLòket qua ma cao bộ dạng này của cô ta đúng là đáng thương, nếu cô là người ngoài chắc cũng sẽ không nhịn được mà có chút đồng cảm.
"Oẹ... Oẹ..." Bất chợt, Trình Túc Vũ che miệng nôn khan.
Dương Dịch Hoài bên cạnh cô còn đang tính cho Tô Tịch Nhan một trận thì lại bị Trình Túc Vũ làm giật mình, anh vừa gấp gáp vừa lo lắng hỏi:
"Em sao vậy? Anh nói giỡn mà có em bé thật à?"
"Không... Trình Túc Vũ lườm anh, lắc đầu, bực bội nói, "Bạn gái cũ của anh làm tôi mắc ói quá."
Lời Trình Túc Vũ vừa dứt, cả người Tô Tịch Nhan sượng trân, môi mấp máy không nói được lời nào. Những người xem náo nhiệt xung quanh cũng mắt chữ O mồm chữ Ô khi phát hiện hóa ra những liên tưởng của họ đều sai hết... "Bạn gái cũ thôi mà... Lại làm quá như vậy"... Câu nói ấy như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt người phụ nữ đang ảo tưởng vị trí của bản thân mình.
Dương Dịch Hoài liếc nhìn Tô Tịch Nhan bằng ánh mắt sắc lạnh, giọng anh vừa khó chịu vừa không kiên nhẫn nói:
"Cô nghe thấy gì không? Cô làm vợ tôi mắc ói rồi này."
"Anh Dịch Hoài..." Tô Tịch Nhan lần nữa bắt lấy cánh tay Dương Dịch Hoài, mặt cô ta đỏ lên, hốc mắt chảy ra hai hàng lệ vừa mong manh vừa đáng thương, nghẹn giọng gọi Dương Dịch Hoài.
Dương Dịch Hoài lại lạnh lùng hất tay cô ta ra, gắn giọng cảnh cáo:
"Tô Tịch Nhan... Tôi đánh phụ nữ đấy..."
Trong lòng Tô Tịch Nhan ấm ức không chịu được, cô ta luôn nghĩ mình đã chừa một đường lui trong mối quan hệ với Dương Dịch Hoài. Bằng chứng là khi gặp lại sau nhiều năm, Dương Dịch Hoài vẫn ôn hoà nói chuyện với cô ta, mặc dù là cô ta đã đá anh. Còn vì một vài lời nói của cô ta mà cãi nhau với người "em gái" đã bên cạnh mình hơn mười năm trời.
Nhưng viễn cảnh trước mắt khiến Tô Tịch Nhan không chấp nhận được. Cô ta không giữ được bình tĩnh mà lớn tiếng nói:
"Rõ ràng anh còn tình cảm với em mà"
"Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi còn tình cảm với cô?" Dương Dịch Hoài nhíu mày, lạnh giọng nói.
|