Truyện Anh Chờ, Em Đợi_las palmas – celta

作者:World Cup 来源:Cúp C1 浏览: 【】 发布时间:2025-01-10 13:30:58 评论数:
Xuống máy bay.

Dòng người ồ ạt kéo xuống.

Trong đó một cô gái có dáng người nhỏ nhắn chen chúc giữa đám đông và chạy về phía giàn hoa tulip bên cạnh sảnh. Thật khó có thể tìm được người thân của cô trong bối cảnh đông đúc hiện giờ,ệnAnhChờEmĐợlas palmas – celta khi mà một đám người ở phía trước đang tụ tập bàn luận inh ỏi.

- Ở đó có chuyện gì hả bác?.

Tự Hà đang hỏi một phụ nữ trung niên đang định tiến về phía đó, bà ta dường như đang rất gấp gáp nên trả lời hơi nhanh.:

- Biết gì đâu, nghe mấy người ở bển nói có bà già vị ma nhập.

- Bị ma nhập?. Tự Hà kinh hãi hỏi: Thật hả bác?.

- Tui nào có biết gì, thôi tui lại đằng đó xem thế nào.

Nói xong bà ta lật đật xách túi hành lí to sụ qua đó hóng hớt, đã thế còn nói mấy câu lôi kéo cả Tự Hà sang cùng.

Đám đông bao quanh nghịt đến nỗi chẳng còn ngõ ngách gì mà chịu vô xem, nhưng người phụ nữ đi cùng Tự Hà là người có năng suất làm việc đáng sợ, bằng cách nào đấy bà ta kéo cả cô vào sau bên trong lại ở vị trí vô cùng dễ chứng kiến mọi thứ diễn ra bên trong.

- Xem kìa.

Chẳng cần bà ta phải chỉ Tự Hà cũng thấy rõ ràng đến nỗi sắp bật ra tiếng bởi những gì xảy ra trước mắt.

Không phải cô đang nhìn nhầm mà thật sự bà già đó đang nằm lê lất trên đất, đầu tóc rũ rượi và miệng bà ta phun phèo phèo toàn nước miếng.

Cơ thể bà ta run lên dữ dội, miệng gào thét như sấm rền:

- Đuổi tao xuống địa ngục hả?. Đồ chó chết, cút đi…cút hết đi…

Bà ta khạc nhổ tùm lum, hai tay cào đầu, giật tóc, điên cuồng lăn trên đất.

Đám đông cố gắng tản ra xa bà ta, một vài cô gái bật khóc thút thít hoảng sợ úp mặt vào hai bàn tay.

Chợt nhiên…

Xung quanh rú lên kinh hãi, những ngón tay, cặp mắt ngỡ ngàng run rẩy đồng loạt hướng về phía Tự Hà.

Trước khi kịp nhận ra điều gì, Tự Hà đã bị bà già đó đè lên người, Tự Hà cố chống cự nhưng không được, bà ta quá mạnh, Tự Hà không thể làm gì được ngoài việc nới lỏng đôi bàn tay đang siết lấy cổ. Bà ta như một con thú điên, đôi mắt đỏ ngầu long sòng sọc, vừa siết vừa nghiến răng trèo trẹo:

- Mày rồi cũng tàn đời thôi, tao nói cho biết nhé.

Bà ta cất tiếng cười man rợ, nước bọt nhiễu ra đầy mồm:

- Rồi đây, một trong hai đứa mày phải chết, phải chết ….nhớ chưa…

- Mày dám đuổi tao xuống biển lửa , tao giết…giết….

Bà ta càng siết mạnh hơn, gương mặt Tự Hà trắng cắt, cố gắng hớp hơi, khò khè được vài lời từ trong cổ họng: Ai.. cứu …ai…giúp….

Tiếng la thất thanh, tiếng rên, tiếng khóc đầy sợ hãi bao chùm làm thu hút thêm nhiều người tới.

Bảo vệ, một số thanh niên khoẻ mạnh tay cầm dùi cui xồng xộc chạy vào.

- Cứu lấy cô bé, nhanh…nhanh lên…

Người xung quanh la ó, thi nhau nói, những cặp mắt sửng sốt chứng kiến viễn cảnh trước mặt, hồi hộp chờ đợi.

- Chị.

Tiếng gào khủng khiếp vang lên phá tan cái không khí căng thẳng, một bóng hình xẹt qua xông vào bà già bị ma nhập, đấm vào giữa mặt bà ta, xô ngã bà ta từ trên người cô gái xuống. Sự việc xảy ra như một cái chớp mắt khiến người ta phải nín thở theo dõi. Bà già đó vẫn chưa bất tỉnh, dường như cú đấm vào mặt chẳng xi nhê gì chỉ khiến bà ta càng cuồng điên. Bà ta đổi mục tiêu, trừng trừng nhìn chàng trai lao tới.

Chàng trai đó lách người tránh móng vuốt bà ta rồi nhanh nhẹn khoá tay bà già đó.

- Các người đứng đó làm gì, mau xông vào đánh ngất bà ta đi.

Chàng trai đó gào khản cả cổ, mồ hôi nhễ nhại nhuốm đầy mặt.

Bà ấy giẫy nẩy hết sức, gương mặt khát máu thèm thuồng nhìn đám đông, răng nghiến kèn kẹt sủi đầy bọt.

- Đình Quân…

Tự Hà hét lên, định xông vô, nhưng bị người đàn ông nào đó không thương tiếc đấy dúi sang bên, ông ta giật phắt khúc gỗ trên tay bào vệ dồn hết sức đập mạnh vào bà già.

Đám đông quá bất ngờ la ó thất thanh…

Cú đập này không nhẹ, bà ta trừng to đôi mắt dáo dác nhìn xung quanh. Trong từng nhịp thở gấp gáp của mọi người, bà ta dần dần mơ hồ rồi đổ gục xuống.


Chiếc xe hơi chạy êm ru, lướt nhanh trên con đường quen thuộc.

Mặc dù hiện giờ đã an toàn ngồi trong xe nhưng Tự Hà chưa hết run. Cô còn nhớ như in cảnh tượng khủng khiếp vừa nãy, tiếng thở phì phò cùng với những âm thanh rú hét ầm ĩ vẫn còn đeo đẳng xung quanh Tự Hà, và vết hằn đỏ trên cổ sau cú siết tàn bạo kia còn âm ỉ bỏng rát.

- Chẳng biết người ta sẽ đem bà già đó đi đâu.

Đình Quân nhìn thoáng qua Tự Hà, cậu tặc lưỡi:

- Chị cũng xui thiệt, mới về nước đã được tiếp đón kiểu này.

- Nếu em không đến đón trễ thì chị không bị thế này. Tự Hà cáu kỉnh nói: Chị bảo em đợi ở giàn hoa tulip cạnh sảnh.

- Có chứ, em đến đó mà.

Đình Quân phân trần:

-Tại chị tự nhiên xúm xít vào đám đông coi bà điên đó bây giờ lại trách em.

Tự Hà chưa kịp mở miệng cự lại thì bỗng nhiên có một tiếng xoạch lớn phát ra từ động cơ, chừng mấy giây chiếc xe khựng giữa đường.

- Chết tiệt.

Đình Quân rủa thầm, khởi động xe, nhưng chiếc xe chỉ giật giật vài cái rồi rít lên nhức óc.

- Sao thế?. Tự Hà hỏi.

Đình Quân chán nản mở cửa xe, hất mặt về Tự Hà: \

- Xuống đi chị.

- Chiếc xe này em mượn của ai.

- Sếp em. Đình Quân bực bội đáp, vọt xuống đằng sau mở thùng xe gom hết đồ đạc xuống: Thỉnh thoảng nó mới dở chứng, dè đâu vào ngay lúc này.

Tự Hà nhận lấy túi xách to đùng rồi khoác lên vai, cô đắn đo:

- Xe thế này thì chị phải bắt taxi về, còn em và chiếc xe này…

- Khỏi lo, cái này để em tính.

- Quên, em còn chưa nói với chị.

Đình Quân háo hức nói như thể cậu chỉ đợi cơ hội này tới để bùng nổ tin tức đã nín nhịn bấy lâu.

- Gì? Tự Hà hỏi.

- Chị sắp sửa được chứng kiến em trai mình trên màn ảnh nhỏ.

Đình Quân rõ ràng hơi bực bội bởi sự thiếu tế nhị của Tự Hà, chắc cậu nghĩ Tự Hà sẽ nhảy cẫng lên vì tin sốt này.

- Chị không sao chứ, sao không có phản ứng gì hết trơn.

Tự Hà nhẹ nhàng nêu cảm nhận.

- Không phải, vì lời em nói cứ như đang giỡn với chị vậy.

- Hay chị không tin tưởng em.

Đình Quân hơi tự ái, giọng chua chát, bất lực:

- Chị nói sao mà giống mẹ. Khi em báo tin đó cũng sững người, ngạc nhiên không thốt được lời nào.

Tự Hà chống chế:

- Chị có nghĩ gì đâu, chỉ là tự nhiên em nói điều này làm chị mơ hồ, trên màn ảnh nhỏ nhưng em làm gì trên đấy?

Đình Quân nhìn tự mãn hết sức, cố giấu đi nụ cười toe toét đến mang tai.

- Đóng phim.

- Phim? Phim gì? Sao chẳng ai thông báo với chị?

- Thì tại em muốn dành cho chị sự bất ngờ lớn, dù gì cũng là lần đầu của người ta…Đình Quân ra vẻ ngượng ngùng, nói kiểu mắc cỡ: Chỉ cần cuối tháng này thôi sẽ bắt đầu mở máy.