Từ Đông cung đến điện Chiêu Hoa buộc phải đi qua một hoa viên nhỏ.
Lúc này,ệnQuýPhiMỗiNgàyChỉMuốnLàmCáMuố
tỷ số bỉ Tiêu Hề Hề đang ngồi xổm trong bụi hoa.
Nàng rụt cổ, nhìn ra ngoài qua những kẽ hở của bụi hoa, như thể đang đợi ai đó.
Cung nữ Bảo Cầm khẩn trương nhìn nàng, nhỏ giọng khuyên "Tiểu chủ, cho dù người muốn gặp Thái tử Điện hạ, cũng không thể chờ ở đây được, không hợp quy tắc đâu, lỡ như chọc giận Thái tử Điện hạ thì làm sao?"
Tiêu Hề Hề chẳng thèm quay đầu nhìn liền nói "Ta vào cung đã nửa năm rồi, Thái tử Điện hạ còn không nhìn ta lấy một lần, nếu ta còn không nghĩ cách, cả đời này đừng hòng gặp được ngài ấy."
"Cho dù là vậy, người cũng không thể ..."
"Suỵt!" Tiêu Hề Hề cắt ngang lời huyên thuyên của Bảo Cầm "Đừng nói nữa, người tới rồi!"
Bảo Cầm vội vàng im miệng.
Cả hai nhìn thấy một nhóm người đang bước tới qua kẽ hở bụi hoa.
Trong số đó, thanh niên tuấn tú mặc cẩm bào xanh nhạt là bắt mắt nhất.
Chỉ mới mười tám tuổi đã khí thế bức người.
Đặc biệt là đôi mắt đen láy như vực sâu lạnh lẽo, chỉ cần nhìn vào sẽ làm người khác cảm thấy như bị đông cứng.
Người này chính là Thái tử của vương triều Đại Thịnh, Lạc Thanh Hàn.
Tiêu Hề Hề nắm chặt lá bùa trong tay, thầm đếm ngược trong lòng.
Ba, hai, một!
Đếm ngược kết thúc, nàng mạnh mẽ lao ra!
(责任编辑:Cúp C1)