您的当前位置:首页 >La liga >Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư_ty le bong 88 正文

Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư_ty le bong 88

时间:2025-01-13 07:15:44 来源:网络整理编辑:La liga

核心提示

Tin thể thao 24H Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư_ty le bong 88


Gió thu xào xạc,ệnĐỉnhCấpTôngSưty le bong 88 thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu.

Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường.

Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng.

Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt.

Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện.

Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy.

Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào! Tôi, đã trở về! Nhà họ Từ, các người đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Còn cả, Tiêu Nhã…”.

Advertisement

“Bim bim bim…”.

Tiếng còi ô tô vang lên.

Một chiếc taxi dừng lại bên cạnh Tô Minh, một người đàn ông trung niên khoảng ngoài năm mươi, đỉnh đầu đã hói trọi đeo một gọng kính dày cộp kéo cửa sổ xe xuống, một bàn tay kẹp điếu thuốc đã hút gần hết chỉ còn lại một mẩu, búng nhẹ tàn thuốc, mắt nhìn về phía Tô Minh: “Cậu trai trẻ, đi đâu đấy?”

“Nhà họ Từ”, Tô Minh khẽ ngẩn ra, tiếp đó mỉm cười nói, nụ cười của anh ấm áp như gió xuân, gương mặt sáng bừng như ánh mặt trời.

Từ ba năm trước, sau khi được ông già cứu, phần lớn thời gian trong ba năm này anh đều sống ở trên núi.

Ngẫu nhiên có đôi lần được ông già sắp xếp cho anh xuống núi chữa bệnh giúp người, nhưng cũng chỉ hạn chế ở vài nơi thuộc Đế Thành và Ma Thành, chứ chưa từng đi đến Dương Giang.

Đến nay khi trở lại thành phố Dương Giang thì nhà họ Tô đã trở thành quá khứ, anh đã không còn nhà để về.

Vậy thì đi thẳng đến nhà họ Từ đi!

Báo thù, không được để qua ngày, không phải sao?

“Nhà họ Từ? Nhà họ Từ nào?”, tài xế trung niên hơi ngạc nhiên, dù gì thì nhà họ Từ ở thành phố Dương Giang này rất là nổi danh: “Cậu trai trẻ, cậu là họ hàng xa của nhà họ Từ, hôm nay cũng đến tham dự lễ thành hôn của cậu cả nhà họ Từ à? Từ đây đến nhà họ Từ khá là xa, lại thêm tắc đường, chắc phải một tiếng mới đến nơi”.

Tô Minh mở cửa chui vào trong xe: “Lễ thành hôn? Hôn lễ của nhà họ Từ và Tiêu Nhã?”

Tài xế trung niên khởi động máy, liếc nhìn Tô Minh ngồi ở hàng ghế phía sau qua gương chiếu hậu: “Cậu trai trẻ, cẩn thận lời nói, tên của cậu chủ Từ và cô Tiêu không phải để chúng ta thích thì gọi đâu”.

Tô Minh mìm cười không nói gì nữa, chỉ là, sâu trong đôi mắt anh xẹt qua vẻ lạnh lẽo thấu xương.

Vẻ lạnh lẽo đó phảng phất như có thể đóng băng tất cả mọi thứ.

Hồi ức, quay trở lại ba năm về trước.