Một đời mẹ mặc áo nâu Áo nâu bạc! Áo nâu gầy! Bao nhiêu nước mắt mẹ rơi Mẹ đi về phía trăm năm Nhà còn một chiếc giỏ tre Khúc tre vườn cũ cội già Đồng xa mót tép,ộtđờiáonâkeo nhà cái. mò cua Đội mưa, cõng nắng vào đời Một đời ngấm vị bùn non Nguyễn Văn Song
Bao nhiêu tấm cũng một màu đất đai
Rách lành kể những hôm mai
Áo hay đời mẹ sờn phai mỗi ngày
Áo như thửa ruộng chở đầy nắng mưa
Lắng nghe sợi vải ngày xưa
Thấy trong chát mặn đã thừa mồ hôi
Áo nâu gói cả những lời xót xa
Mẹ như sông phía quê nhà
Dốc lòng đôi vạt phù sa lặng thầm
Con ngồi xếp những nâu trầm mà thương
Thôi đành nhờ cả khói sương
Áo nâu ơi hãy theo đường mẹ đi!
GIỎ TRE
Lửng lơ góc bếp vọng nghe gió đồng
Con về gặp chiếc giỏ không
Lặng im mà bỗng ngập lòng ngày xa
Tay cha vót những thật thà thành nan
Con ngồi ngắm chiếc giỏ đan
Chợt nghe tiếng ếch đê làng gọi mưa
Mẹ về nghẹn gió giữa trưa nắng trầy
Giỏ thì nặng, mẹ lại gầy
Bát canh mẹ nấu cũng đầy mồ hôi
Giỏ theo con suốt một thời hàn vi
Đầy vơi giỏ chẳng nói gì
Bốn mùa lấm láp cũng vì nuôi con
Tháng năm sương khói vẫn còn dấu quê
Cúi đầu tạ chiếc giỏ tre
Cho con đi biết trở về lối xưa…