Edit: Sal
Trịnh Bảo Châu lần đầu gặp dì nhỏ Tô Minh Mỹ,ệnKhôngThểThànhNgườiYê
fabet.vn là vào dịp Tết năm cô bé sáu tuổi.
Lúc đó Tô Minh Mỹ mặc một bộ sườn xám ôm người màu nhạt, để kiểu đầu cuộn sóng lọn to thịnh hành nhất bấy giờ. Một bên tóc của dì nhỏ tùy ý vén sau tai, lộ ra một bông tai ngọc trai óng ánh, tóc bên còn lại thả trước ngực, che khuất nửa chiếc vòng ngọc trai nơi cổ áo. Dì ấy ngồi trước một bức họa báo cực lớn, ngón tay kẹp một điếu thuốc dài mảnh dành cho phái nữ, khói thuốc mỏng manh vấn vít bay lên từ những móng tay được chăm sóc tinh xảo vô biên.
Dì ấy và cảnh náo nhiệt của ngày Tết hoàn toàn không hợp nhau, nhưng lại đẹp đến mức người ta không thể rời mắt.
Trịnh Bảo Châu ngơ ngác đứng ở cửa nhìn dì ấy, hoàn toàn quên mất là bà ngoại dặn cô bé tới kêu dì nhỏ ăn cơm.
Phát hiện ánh mắt của Trịnh Bảo Châu, Tô Minh Mỹ quay đầu sang, nhìn bóng dáng nho nhỏ đứng trước cửa, cong môi cười.
Nụ cười ấy khớp một cách hoàn hảo với tấm áp phích phía sau dì ấy.
Đó là áp phích của Tô Minh Mỹ, Trịnh Bảo Châu gần sáu tuổi đã nghe vô số người lớn nói, dì nhỏ Tô Minh Mỹ của cô bé, là nữ minh tinh nổi tiếng nhất bấy giờ.
Trên đường cái chỗ nào cũng có thể thấy áp phích điện ảnh của dì, trên ti vi cũng phát đi phát lại quảng cáo trang sức của dì, người hâm mộ cuồng nhiệt của dì ấy nối tiếp nhau có thể vòng hai vòng quanh Trái Đất.
Thế nhưng một Tô Minh Mỹ như vậy, lại tự sát lúc dì hai lăm tuổi.
Trịnh Bảo Châu vạn lần không nghĩ tới, ngày mà cô gặp Tô Minh Mỹ lần đầu tiên, cũng là ngày ly biệt.
Xuân năm ấy nắng đẹp đến lạ, bộ điện ảnh 《Ngày xuân không còn nữa 》do Tô Minh Mỹ thủ vai chính lên rạp đúng mùa xuân. Bộ phim kể về một họa sĩ u sầu bất đắc chí, sau khi trải qua một loạt khúc chiết và gút mắc yêu hận, cuối cùng sử dụng thuốc màu kịch độc có tên “Paris Green” tự sát. Sau khi cô chết, giá tranh của cô lại tăng vọt, nhất là tác phẩm cuối cùng cô sáng tác《Ngày xuân không còn nữa 》, càng bán ra với giá trên trời.
Người họa sĩ ấy chết vào mùa xuân, Tô Minh Mỹ cũng chết vào mùa xuân.
Có người nói dì ấy không thoát được vai diễn, cũng có người nói đường tình của dì ấy không như ý, nhưng mặc kệ người ngoài nói gì, ba từ Tô Minh Mỹ, từ đó trở thành cấm kị của nhà họ Tô.
Liên đới ba từ “Nữ minh tinh”, cũng thành những từ kiêng kị nhất.
Trịnh Bảo Châu lại dưới tình huống ấy, ngược gió làm bậy, viết vào vở bài tập ba từ “Nữ minh tinh” này.
“Bảo Châu, Khúc Trực, sao hôm nay lại ra muộn mười phút thế?” Mẹ của Trịnh Bảo Châu – Tô Minh Hỷ tới đón Trịnh Bảo Châu tan học, thuận tiện đón cả bạn cùng bàn của Trịnh Bảo Châu là Khúc Trực về. Khúc Trực và Trịnh Bảo Châu ở cùng một tiểu khu, bố mẹ cậu đều làm nghiên cứu khoa học, có lúc bận lên không chăm cậu được, liền nhờ quý cô hàng xóm nhiệt tình Tô Minh Hỷ, trông giùm Khúc Trực.
Khúc Trực tuy là một cậu bé, nhưng vì bộ dáng xinh đẹp, đầu óc thông minh, Tô Minh Hỷ vô cùng thích cậu.
Khúc Trực ngửa đầu trả lời câu hỏi của Tô Minh Hỷ: “Tiết cuối hôm nay là tập làm văn, thầy Trương bảo chúng cháu làm văn, viết xong mới được tan học.”
“À, là vậy hả.” Tô Minh Hỷ tay trái dắt Trịnh Bảo Châu, tay phải dắt Khúc Trực, đi về phía xe nhà mình đang đỗ, “Đề bài làm văn là gì thế?”
Khúc Trực nói: 《Ước mơ của em 》.
Tô Minh Hỷ tò mò hỏi: “Khúc Trực viết là gì?”
“Nhà khoa học.” Lúc Khúc Trực nói lời này lưng ưỡn thẳng, nhìn qua ngay ngắn y như chữ viết của cậu trong vở bài tập, “Cháu muốn thành nhà khoa học giống papa mama, cống hiến cho sự phát triển của Tổ quốc.”
Trịnh Bảo Châu ở bên kia âm thầm trợn trắng mắt, trong lòng “Xí~” một tiếng.
Khúc Trực đúng là biết làm màu, không hề giống các bạn nhỏ khác—-đặc biệt là cô bé— ngây thơ đáng yêu.
Tô Minh Hỷ lại vô cùng hưởng thụ, khen Khúc Trực một hồi, mới quay đầu hỏi Trịnh Bảo Châu: “Bảo Châu viết gì nha?”
“Con…”
“Trịnh Bảo Châu viết là nữ minh tinh.” Trịnh Bảo Châu vừa há miệng, Khúc Trực đã cướp lời, “Cháu thấy mà.”
Trịnh Bảo Châu cảm giác rõ bàn tay đang dắt mình của quý cô Tô Minh Hỷ bóp chặt lại.
Trịnh Bảo Châu thấy tay đau nhói, còn chưa kịp nặn vài giọt nước mắt kiếm đồng tình, Tô Minh Hỷ đã nhướng mày quắc mắt với cô bé: “Trịnh Bảo Châu—–! Con còn muốn làm nữ minh tinh hả?”
Trịnh Bảo Châu bị dọa nhảy dựng, phản xạ có điều kiện rút tay mình ra, co cẳng chạy. Tô Minh Hỷ đuổi theo phía sau, vừa đuổi vừa quát: “Muốn làm nữ minh tinh phải không, xem hôm nay mẹ có đánh chết mày không!”
“Con nào có, Khúc Trực nó nói điêu đấy!” Trịnh Bảo Châu chạy trối chết qua cổng trường, các phụ huynh đi ngang qua không ai vươn tay giúp cô bé, ngược lại cười hi ha đứng bên cạnh hóng chuyện. Khúc Trực cũng đứng một bên nhìn, tựa như sứ giả của chính nghĩa: “Tớ không nói điêu, dì Tô cứ hỏi cô Trương là biết liền.”
“Được lắm, còn biết nói dối rồi đấy!” Tô Minh Hỷ tóm được Trịnh Bảo Châu, mắng tối mắt tối mũi, “Mày ngày càng lớn gan nha con, chiều nó quen thân! Còn muốn làm nữ minh tinh à? Mày có dám nói với ông bà ngoại mày không?”
“Ô oa—” Trịnh Bảo Châu bị quát đến khóc thét, vừa khóc vừa không quên mắng Khúc Trực, “Chó Khúc Trực! Trịnh Bảo Châu tôi với cậu không đội trời chung!”
Có lẽ là câu này hét lên quá khí phách, Trịnh Bảo Châu giật mình bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Điện thoại trên tủ đầu giường đang liều mạng rung lên, Trịnh Bảo Châu đưa tay hủy đồng hồ báo thức, ngồi dậy khỏi giường.
Trời ạ, cô thế mà lại mơ thấy…Khúc Trực?
Tác Giả:World Cup