2025-01-10 20:43:21 Nguồn:BetwayTác Giả:Ngoại Hạng Anh View:746lượt xem
Tiết tử: Niềm vui của Mạc Lâm
***
Căn cứ vào hợp đồng thỏa thuận của năm năm trước,ệnĐúngLúcGặpĐượtỉ số bóng đá anh hôm nay chính là ngày Mạc Lâm và Khương Viễn Mộ cùng nhau ký đơn ly hôn.
Mạc Lâm khoác lên mình bộ quần áo trang trọng hiếm thấy, trang điểm nhẹ, mang theo đơn ly hôn đi đến quán cà phê ở tầng dưới của văn phòng nơi Khương Viễn Mộ làm việc.
Mạc Lâm ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, gọi một cốc Latte, sau đó liếc nhìn điện thoại di động, bây giờ là sáu giờ, rõ ràng phải là giờ cao điểm tan tầm. Nhưng rất hiếm người lập tức về nhà, mà ngược lại vội vội vàng vàng tới mua một cốc cà phê, rồi lại tiếp tục tăng ca.
Khu start-up công nghiệp Internet luôn có những người trẻ khí sắc không tốt, tinh thần ủ rũ, ẩn chứa muộn phiền.
Mạc Lâm ngồi xuống, mở túi tài liệu sạch sẽ ngăn nắp của mình lấy đơn xin ly hôn ra, xác nhận lại lần cuối.
Cô nhìn tài liệu trong tay, ngón tay vuốt nhẹ tờ giấy, khóe miệng vô thức vẽ nên một đường cong nhẹ, có thể gọi là -------- vui vẻ.
Cậu phục vụ trẻ tuổi bưng cốc Latte đi tới, đúng lúc vô tình trông thấy tiêu đề trên giấy, tay cậu có chút cứng đờ, ánh mắt cảm thông nhìn về phía Mạc Lâm, nhưng ngay sau đó lại ngạc nhiên khi thấy được nụ cười khó hiểu trên mặt cô...
Cậu phục vụ: "..."
Vị khách này, dường như có tâm sự.
Cậu phục vụ trẻ tuổi lặng lẽ rời đi, Mạc Lâm vẫn còn ngồi đó cẩn thận xác nhận lại tài liệu.
Ngoài đơn thỏa thuận ly hôn ra, ở phía dưới còn có một phần hợp đồng xác nhận chấm dứt hợp tác song phương. Hợp đồng tương ứng này, là đơn thỏa thuận trước hôn nhân mà họ đã ký với nhau năm năm trước...
Xác nhận tài liệu xong, Mạc Lâm cẩn thận đặt nó ở cạnh bàn. Mạc Lâm uống một hớp cà phê, cảm thụ ánh đèn và âm nhạc nơi đây, hương cà phê thơm ngào ngạt đậu trên chóp mũi khiến cho cô nhớ lại lần đầu tiên cô và Khương Viễn Mộ gặp nhau vào năm năm trước, tại quán cà phê này, cũng tại vị trí này.
Khi hai người bọn họ chung sống với nhau, Mạc Lâm định nghĩa đó là ------- thần giao cách cảm.
Cô và Khương Viễn Mộ, là xem mắt mà biết.
Mạc Lâm có một studio về trang sức đá quý của riêng mình, bán một số trang sức cho chính tay cô thiết kế và chế tạo. Khách quen của cô chính là bác của Khương Viễn Mộ.
Bác ấy cho rằng hai người rất xứng đôi nên đã mai mối cho bọn họ.
Mạc Lâm vốn cho rằng loại hoạt động như xem mắt này tỷ lệ thành công quá thấp, không có nhiều ý nghĩa. Nhưng một quãng thời gian sau đó, bà nội của Mạc Lâm bệnh nặng, bà cụ một lòng một dạ hi vọng cô có một nơi để gửi gắm. Mạc Lâm cũng vội vàng đi xem mắt mấy lần, nhưng mỗi lần sau khi đối phương ra về, ngay cả người mai mối cũng cùng nhau đưa cô vào danh sách đen.
Ban đầu, Mạc Lâm ôm suy nghĩ thế nào cũng sẽ mất khách quen mà đi xem mắt.
Nhưng thật không ngờ, bác đúng thật là có đôi mắt tinh tường, hai người bọn họ quả nhiên rất hợp.
Đến tận bây giờ, Mạc Lâm vẫn nhớ lần đầu tiên cô gặp Khương Viễn Mộ, anh đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nói: "Tôi không muốn lãng phí thời gian, cho nên, tôi hi vọng cuộc đối thoại tiếp theo của chúng ta sẽ có hiệu quả và đạt được kết quả cao".