Hồ Tứ ai oán chu cáimiệng nhỏ,ệnVọngTì
torino vs sassuolo trợn mắt nhìn cái tên yêu nghiệt kia, không thèm đôi co vớihắn, tiện đà lăn đến trên giường, ôm chăn:
- Không nói cho ta biết, ta cũng không thèm biết, có gì đặc biệt hơn người chứ!
Phía chân trời, mây đen càng ngày càng kéo tới nhiều hơn, nhuốm không gian trầm lặng trong màu đen của bóng đêm cô tịch.
Tí tách, tí tách.
Từng hạt mưa nhỏ rơi xuống trên mái hiên cổ kính, phát ra âm thanh nhỏ ba, ba.
Rất nhanh, mưa trở nên nặng hạt hơn.
Trời nổi giông bão – gột rửa thế nhân.
Phan Ngọc đứng ngoài cửa, trông lên mái hiên.
Cảnh vật bên ngoài thật giống như mặt nạ thủy hạ, nói đẹp cũng không quákhoa trương. Mưa giống như một làn sương mù mỏng lượn lờ, mông lung, huyền ảo.
Phan Ngọc nhìn trong chốc lát, trở lại trong phòng, nhìn Hồ Tứ đang ngủ rất ngon lành.
Hơn nữa, nàng đang ngủ trên chiếc giường duy nhất của căn phòng.
Đúng là việc ngoài ý muốn.
Phan Ngọc lười biếng không muốn nghĩ nữa, khẽ buông rèm, nhìn ngọn đèn leo lắt, liếc mắt quét qua cả căn phòng.
Để chắc chắn hơn, hắn dùng đầu ngón tay gõ vào mặt giường, mò mẫm thực cẩn thận.
Bỗng chợt dừng lại, nghiêng lỗ tai, hai mắt từ từ nhắm lại, cố gắng tập trung tinh thần như muốn nghe ra thứ gì đó.
Qua đã lâu, Phan Ngọc mới xem xét xong toàn bộ căn phòng. Ngồi ở phía trước cửa sổ, nhắm mắt tĩnh tọa.
Bỗng nhiên hắn mở mắt, vụt, trong vạt áo kéo ra một mảnh vải, hơi hơi trầm ngâm.
Cắn ngón tay giữa, dòng máu đỏ tươi theo vết cắn chảy ra.
Thừa dịp máu chưa khô, nhanh chóng vẽ lên trên mảnh vải vài đường, một hình đồ cổ quái bố trận được vẽ lên, giống như thuật chú.
Lấy mảnh vải đốt, ném tới trong ly trà, nhìn nó hóa thành tro tàn hòa vào trong nước, Phan Ngọc liền một hơi uống cạn.
**
Cơm chiều quả thực rất phong phú, có cả vây cá nàng yêu thích, làm cho Hồ Tứ ăn no căng bụng.
Nàng cơ bản không để miệng nghỉ ngơi, giống như bộ dạng quỷ chết đói đầu thai.
Lão chủ nhân cũng dễ dãi đối nàng làm như dung túng , còn Phan Ngọc thực lạ lùng cũng không thèm để ý tới hành động quá hưng phấn của nàng.
Hồ Tứ cắn chân gà, miệng đầy mỡ bóng nhẫy, con mắt đảo nhanh nhìn chằmchằm thịt nướng bên kia cách nàng không xa, hương vị nếm chắc hẳn khônggiống bình thường.
Từ khi đi theo Phan Ngọc, nàng chưa từng được ăn ngon, ăn no. Hôm nay nhất định nàng phải ăn đủ.
Ngược lại với Hồ Tứ như lang sói quét sạch bàn ăn thì Phan Ngọc lại vô cùng nhã nhặn, ung dung chậm rãi ăn.
Hồ Tứ không rõ vì sao hôm nay hắn lại khác xa so với mấy hôm trước, thật đau đầu nha.
Nàng lắc lắc cái đầu, không thèm nghĩ nữa mà chuyên tâm đánh trận trên bàn mỹ thực.
Lão nhân gia thấy trong chén Phan Ngọc là ăn chay, nở nụ cười bác ái, tựtay rót cho Phan Ngọc một ly rượu, rượu trong như màu hổ phách, mùihương quả thật có thể bay xa vạn dặm
- Phan công tử, đây là rượu lão phu cất vào hầm nhiều năm, là rượu nữ nhi hồng. Mời uống, mời uống.
Phan Ngọc bưng lên ly rượu, quả nhiên mùi hương thanh mát khiến người chưa uống đã say, ngửa đầu uống cạn, cất lời khen:
- Quả nhiên là cực phẩm.
Hồ Tứ bưng lên ly rượu hướng miệng mình, lại bị một bàn tay chặn lấy cướp mất ly rượu.
Bất mãn ngẩng đầu, Phan Ngọc tươi cười khiến nàng càng thêm oán giận:
- Nàng lần trước uống rượu ra sao chưa quên chứ? Sợ thiên hạ chưa đủ loạn sao?
- Ta không có …..
Hồ Tứ tính lên tiếng phản bác, lại thấy ánh mắt Phan Ngọc có ẩn ý, nàng lập tức im miệng.
Lão nhân gia cười cười:
- Quý công tử cứ sảng khoái đi, uống rượu này say chỉ ngủ chứ không có điểm gì hại.
Phan Ngọc cười nói:
- Lão nhân gia không biết, ta sợ nàng uống rượu xong làm càn, vẫn làkhông nên uống. Nếu không đánh vỡ đồ vật của quý phủ, ta đây không đủtiền bồi thường nha.
- Haha, cái gì nếu hỏng liền hỏng, không quan trọng.
Lão nhân gia không thèm để ý mà nói.
- Sao lại nói không đáng giá tiền, ta xem thấy trong quý phủ toàn những vật trị giá ngàn vàng, đều không giống bình thường.
Hồ Tứ miệng ăn không ngừng, đến miếng thịt thứ năm nàng liền nghẹn lại, thực khó hiểu nhìn Phan Ngọc.
Không biết tại sao hắn lại cảm thấy hứng thú với đồ nhà người ta?
Có điều nàng cũng không quan tâm, liều mạng ăn tiếp.
- Ha ha, lão phu không biết Phan công tử vốn là thiếu gia học rộng tài cao, thật sự khiến cho ta mở mang tầm mắt.
- Không nên nói thế, tại hạ chỉ biết một phần nhỏ, không thể coi là học rộng hiểu nhiều.
Toàn bộ bàn ăn trừ bỏ Mạc lão nhân gia, Phan Ngọc cùng Hồ Tứ thì trong căn phòng chỉ có vài người. Phan Ngọc cười nói:
- Vì sao không thấy Mạc phu nhân cùng Mạc thiếu gia?
Mạc lão gia nói:
- Phu nhân ta gần đây không khỏe trong người, hài tử ở nhà chiếu cố nàng.
(责任编辑:Ngoại Hạng Anh)