Trong tự nhiên,ệnCưngChìuTìnhNhânTrẻcược nhà cái một loại động vật bị một loại động vậtkhác ăn hoặc ký sinh mà chết, nó gọi là “khắc tinh” của những loài kia, ví dụnhư cú mèo ăn chuột, chim ăn côn trùng, ong ký sinh trên côn trùng ...... Trong lòng Niên Nhược Nhược, Quan Chi Nghiên chính là khắc tinh của cô.
Mười ba tuổi tới Quan gia sống, đếm trên đầu ngón tay,cũng đã năm năm, hơn một ngàn ngày của cuộc sống, cô bị khắc tinh của mình nắmtrong lòng bàn tay, mặc hắn đùa giỡn bừa bãi, còn cô ngay cả oán giận một tiếngcũng không dám. Thậm chí hai năm trước, còn bị hắn gắn cho cái danh hiệu “vịhôn thê”. Thiếu phu nhân Quan gia tương lai, đó là danh hiệu rất lớnnha! Thoạtnhìn thì có vẻ hấp dẫn vô cùng, người người ngưỡng mộ, nhưng lại hết sức nặngnề, bắt cái cổ mảnh khảnh của cô mang danh hiệu đó quả thật là quá sức.
“Anh hai của tôi làm sao có thể coi trọng cô chứ? Chắcchắn cô là yêu tinh không biết xấu hổ câu dẫn anh ấy!” Quan Chi Quất, em gáiQuan Chi Nghiên mỗi lần nhìn cô đều dùng vẻ mặt khinh thường.
“Tuy rằng con chưa trưởng thành, nhưng A Nghiên đã chocon danh phận, từ nay về sau con chính là người thuộc chi** hai, phải giữ quycủ và bổn phận, ngàn vạn lần đừng làm cho tiền bối và họ hàng thân thích chếgiễu.” Mẹ của Quan Chi Nghiên, nhị phu nhân dáng vẻ nhàn nhã một vừa dùng tràchiều vừa dạy dỗ cô.
(** chi: 1 bộ phận trong dòng họ)
“A Nghiên thật sự là bị quỷ dụ! Ai, ai, ai!” cha củaQuan Chi Nghiên, nhị lão gia nhìn trời thở dài ba tiếng, mỗi tiếng đều là phiềnmuộn, hối tiếc việc mình đã nhận cô gái này về Quan Gia.
Còn má Quế, vợ của lái xe Vương, luôn thấm thía nóiriêng với cô: “Nhược Nhược à, nha đầu ngốc này phúc khí thật tốt, ngẫm lại xem, cáidanh xưngQuan gia thiếu phu nhân, có bao nhiêu danh môn thiên kim nghĩ nát óccũng không cách nào có được!”
Đây chính là, Quan gia trong hắc bạch lưỡng đạo chỗnào cũng có uy tín danh dự, có tiền cóthế, thật khó có người làm thăng cấp thành chủ nhân, coi như là tiểu phượnghoàng bay ra từ đám gà, chỉ có trong lòng cô rõ ràng, sự tình hoàn toàn khôngphải vậy.
Quan Chi Nghiên để mắt đến cô? Thật buồn cười mà! Côlà chủ nhân? Điều đó lại càng làm người ta cười khinh bỉ! Niên Nhược Nhược cô,chẳng qua chỉ là chủ nhân của những người làm cao cấp thôi.
Nói muốn cưới cô, không phải để ngăn chặn miệng lưỡithế gian về chuyện tình của hắn cùng Nghiên thiếu phú nhân kia sao?
Ở Quan gia, người có chút đầu óc đều biết, chi thứ hailà thế lực yếu nhất gia tộc, lão thái gia là Quan Trạch Hào có ba ngườicon, trời sinh, trời dưỡng, không được coi trọng nhất chính là nhị lão gia.
Nhị lão gia không có dục niệm, cuộc đời hận nhất là bịxem thường, nhiều năm lăn lộn trong đám sói huynh hổ đệ tìm cách phát triển,đến nỗi nóng nảy mà phải lén lút đi cửa sau, cuối cùng còn bị lão thái gia vừamắng vừa đánh, rồi lại thay ông ta thu dọn cục diện rối rắm.
Người làm cha đều như vậy, con càng không cần nói,cháu trai mới phải lo nhiều, Quan Chi Đường là cháu đích tôn, con của concả, chiếm danh phận đó, tác phong làm việc giống hệt cha hắn, làm choQuan gia đời thứ ba người người kính ngưỡng; Còn có em trai hắn Quan Chi Hà,cũng là nhân vật nổi tiếng, thứ ba là Quan Dạ Kì, từng là bạn học của NiênNhược Nhược, được cưng chiều, có thể nói là dưới một người trên vạn người,trong lòng lão thái gia chỉ yêu quý mìnhngười này.
Chi thứ hai, có 3 người con trai, bị lão thái giakhông chút khách khí mà mắng là ngu xuẩn, yếu đuối và vô năng. Người nào nhìncũng không vừa mắt, thậm chí ngay cả con dâu, người ngoài dòng tộc như NguyênThánh Thành cũng giống bọn họ nhận loại “coi trọng” này, loại cục diện này thậtsự là làm cho chi thứ hai mất mặt. Nhưng, Quan Chi Nghiên yếu đuối sao?Vấn đề này nếu đem ra hỏi, Quan gia trên dưới nữ già trẻ, hơn phân nửađều ý vị sâu xa mà gật đầu.
Là người đàn ông, bị người ta đoạt bạn gái đã đủ uấtức, nhưng mà Nghiên thiếu gia này không chỉ không giận tím mặt, thậm chí cònmỉm cười long trọng tại tiệc mừng nói một tiếng “Chúc mừng”, có vài phần thậttình vài phần thực lòng bỏ qua một bên không ảnh hưởng, nhưng hành động này, cótính là kẻ cực phẩm bất lực không?
Ai...... Người ta nén giận, nguyên nhân đơn giản làtình địch chính là anh họ, suy nghĩ mãi sau cảm thấy không thể trêu vào, mớiđem cả một miệng oán khí cùng đau lòng nuốt vào bụng.
Tuy rằng hiện nay Quan Chi Hà đã qua đời đã nhiều năm,cảm tình khúc mắc trong lúc đó của Phó Vũ Tiêm Nghiên thiếu gia chi thứhai, còn có tiểu đệ đoạt chị dâu tương lai, làm ai chẳng biết nha!
Nhưng, nếu về Nghiên thiếu gia có yếu đuối hay không,vấn đề này nên hỏi Niên Nhược Nhược, cô sẽ chỉ ngửa mặt lên trời cười to mấytiếng, rồi không nói lời nào rời khỏi, trốn đến nơi không có ai khóc một hồi.
Nếu trước khi gặp được Quan Chi Nghiên, khi mới bắtđầu yêu, là lúc Nhược Nhược vẫn khát khao loại đàn ông này, cũng nghĩ tới mộtngày nào đó yêu nhau, cùng người đàn ông của mình rời khỏi Quan gia, từ nayhưởng thụ cuộc sống hạnh phúc. Nhưng khi nhận thức về Quan Chi Nghiên sâu khônglường được, thành ra, người đàn ông cô muốn sở hữu trên đời này, ở trong lòngcô lại tựa như khí cầu, bị phá hư......
Cho nên, đối với Niên Nhược Nhược mà nói, Quan ChiNghiên chính là khắc tinh, là kẻ thù, là tên khốn kiếp! Đáng giận là hắn vẫnkeo kiệt đến ngay cả lời “Yêu” cũng không chịu cho cô, đã đem cô ăn sống nuốttươi, đúng là đại ác ma.....
Nửa đêm canh ba, lầu bốn của biệt thự Quan gia, trong mộtphòng ngủ trang được hoàng xa hoa thoải mái, chiếc đèn cổ tiêu chuẩn kiểu ChâuÂu trên tủ đầu giường vẫn còn sáng đèn.
Người đàn ông mặc một chiếc áo ngủ màu xanh, cổ áo nửahở, lộ ra vòm ngực tráng kiện mạnh mẽ, nửa dựa ở đầu giường, đang lật xem tài liệutrong tay.
Chiếc gối lông chim bên cạnh, một cô gái đang cuộnmình trong chăn mỏng ngủ say sưa, một bàn tay thô to lặng lẽ sờ lên cái trántrơn bóng, cơn sốt đã lui, trán bắt đầu hơi xuất mồ hôi.
Người đàn ông buông tài liệu, nghiêng thân thể cao toqua, hai gò má tuấn tú thân mật cọ cọ vào mái tóc ẩm ướt trước trán cô, bàn tayto vén vạt áo ngủ của cô muốn dò vào bên trong, muốn xem thử quần áo của cô cóbị mồ hôi làm ẩm ướt không.
Cô vốn ngủ không say, trong lúc ngủ mơ đều luôn đềphòng, không đợi tay hắn cho vào, thân mình đã ý thức co rụt lại, cảnh giác,kháng cự hắn tới gần mình.
“Nháo cái gì? Bị bệnh còn không chịu yên phận!”Người đàn ông thấp giọng nói, bàn tay bá đạo lại đưa vào trong áo ngủ hồngnhạt.
Cô càng lui về bên cạnh, trong mộng cũng muốn cách hắnthật xa, người đàn ông không vui nhíu mi, gương mặt tuấn tú luôn luôn bình tĩnhkhông chút gợn sóng, nhiễm lên vài tia tức giận, vươn tay đem cô ôm vòng vàotrong ngực, không cho cô chạy trốn.
Giằng co mãi.
“Ưm......” Bởi vì bực mình nên đầu óc mê muội do bịbệnh của Niên Nhược Nhược cuối cùng cũng thanh tỉnh, giằng co nãy giờ đã chảythật nhiều mồ hôi, thấy dinh dính ở trên người, thực không thoải mái, mà lạilàm cho cô càng không thoải mái chính là người đàn ông cao lớn đem nửa thândưới đặt ở trên người cô.
“Không cần!” Cô mơ mơ màng màng mở to mắt, khi tầm mắtcùng cặp mắt đen sắc bén đó chạm vào nhau, lập tức cả kinh, không chờ người đànông đó mở lời, đã cự tuyệt trước.
“Không cần cái gì?” Hắn nhướng cao mày đẹp, ngừng tay,chờ.
“Không cần cái kia!”
“Cái nào?”
“Chính là......Là...... Cái kia......” Cô lắp ba lắpbắp, hai gò má phút chốc đỏ như lửa.
Mới mười tám tuổi, từ hai năm trước dưới sự chú ý củamọi người theo đúng chỉ thị chuyển đến phòng hắn, nhưng cũng chỉ mới thực sựtrở thành vợ chồng đúng nghĩa. Từ đó mỗi ngày bị hắn vây ở trên giường cắn cắngặm gặm từ đầu đến chân, như sói như hổ mãi không chịu buông ra khiến cho côluôn lo lắng đề phòng, hoang mang sẽ có một ngày không chịu nổi.
Sợ cái gì? Sợ tinh lực và dục vọng vô cùng tốt củahắn.
Một năm ngắn ngủi trôi qua, khiến cho Niên Nhược Nhượchiểu rõ rằng tình ái thật sự là một môn học vấn bác đại tinh thâm, cô không chỉcó chồng chất những cảm giác khó tưởng tượng với các loại tư thế đa dạng, màcũng bị tra tấn đủ khổ, đáng giận là, trên giường, dưới giường tưởng như haingười người đàn ông khác nhau, sau khi ăn uống no đủ còn hứng thú dạt dào nóicho cô, cái này gọi là “vợ chồng tình thú”.
Tình thú? Tình thú cái đầu của hắn á! Niên Nhược Nhượclòng đầy căm phẫn oán thầm, loại chuyện ép mình đến khô cả xác như thế này, hẳnlà chỉ có một mình hắn mới cảm thấy thú vị!
Hôm nay lúc chạng vạng, cô từ trường học trở về, cảngười không một chút khí lực, đầu đau giống như muốn nứt ra rồi, má Quế sợ tớimức lấy nhiệt kế cặp cho cô, ba mươi tám độ rưỡi.
Vừa vặn gặp phải Quan Chi Nghiên từ bên ngoài trở về,nhìn thấy cô sợ hãi co rút, vẻ mặt ghét ghét, hắn lập tức đưa tay kéo cô từtrong phòng khách về phòng ngủ, một chút cũng không thương hoa tiếc ngọc, némcô lên giường.
Không được uống nước lạnh, không được tắm rửa, khôngđược đá chăn, không được không nghe lời...... Hừ, cũng không ngẫm lại vì sao côbị cảm lạnh, Niên Nhược Nhược trốn ở trong chăn, thở phì phì nhớ lại toàn bộquá trình tối hôm trước bị hắn cưỡng chế ở ban công, ngồi trên ghế lạnh chịu épbuộc.
Thời tiết tháng 10, thời tiết có chút lạnh lẽo, hắn ởtrên giường lớn trong phòng ngủ muốn cô qua một lần vẫn chưa hết hứng thú, lạiđem cô ôm đến trên ban công tiếp tục. Cô trần trụi bị hắn vây ở dưới thân, thânhình cao lớn cường tráng đè mạnh xuống, ép cô để giữa chiếc ghế thật dài vàngực hắn, ước chừng làm đến hơn nửa đêm.
Cô không dám kêu, hàm răng gắt gao cắn cánh môi bị hônsưng đỏ, cố nén không phát ra chút thanh âm. Tiếng nói của cô sẽ làm người đànông đang gây sóng gió trên người cô càng thêm hưng phấn, luôn là như vậy. Huốngchi địa điểm lại là ban công không hề có cách âm, cao thấp trái phải nếu aimuốn nghe lén đều có thể nghe, đến ngày mai, cô tuyệt đối sẽ trở thành đề tàitrọng tâm cho toàn bộ Quan gia lấy ra mỉa mai.
Người khác không nói, đại thiếu phu nhân chi thứ hailà Vu Linh Luân phu nhân của Quan Chi Phương luôn mang vẻ mặt bị chồng ruồngbỏ, ánh mắt u oán kia khiến cho Niên Nhược Nhược ăn không tiêu.
Trên những tờ tạp chí hiện nay không ngừng đăng hìnhQuan Chi Phương cùng một cô gái nào đó hẹn nhau đến khách sạn bị đám “chó săn”chụp được, những người làm trong nhà cũng sớm truyền tai nhau rằng cuộc hônnhân của đôi vợ chồng kia đã sớm chỉ còn là danh nghĩa, Niên Nhược Nhược cô chodù bị mù cũng không dám sờ nhẹ vào núi băng đó.
Với sự khó xử của cô, người đàn ông này lại tuyệt đốikhông thông cảm, đặt mình vùng trong non mịn giữa hai chân cô, nam căn nóngbỏng cứng rắn chôn sâu ở hoa tâm chật hẹp, một lần rồi lại một lần đâm mạnh vàocô, cọ sát cô, trêu chọc cô, không chút cố kỵ, xem cô giống như một tiểu sủngvật bị vây ở trong lồng, trốn không thoát, gấp đến độ nức nở.
Không biết đã qua bao nhiêu lâu, cô giống như mọi lầnthân thể đều rã rời, da thịt trắng tuyết trở nên đỏ ửng, giống như đóa hoa anhđào cuối mùa xuân.
|