Truyện Bạn Cùng Bàn Cậu Tỉnh Táo Lại Đi_trực tiếp 3s.vn
作者:Cúp C1 来源:Cúp C1 浏览: 【大中小】 发布时间:2025-01-11 01:43:15 评论数:
*Chương này có nội dung ảnh,ệnBạnCùngBànCậuTỉnhTáoLạiĐtrực tiếp 3s.vn nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đầu tháng tám, thời tiết vẫn rất nóng.
Căn phòng quá nhỏ, không khí oi bức, thỉnh thoảng có cơn gió mát thổi qua, cũng có thể khiến cho Đồng Đồng cúi đầu viết bài duỗi cổ nhô ra ngoài cửa sổ, đuổi theo gió.
Làn gió mát lạnh qua đi, Đồng Đồng lại vội vàng rụt đầu lại, nếu không sẽ nóng lắm.
Tầm mắt của cậu từ lá xanh trên cây đại thụ ngoài cửa sổ quay lại bài thi viết một nửa trên bàn.
Xoa nhẹ mắt một cái, hít một hơi, rồi cúi đầu viết tiếp.
“Đồng Đồng!” Giọng Bùi Vân vọng vào từ bên ngoài.
“Oái.” Đồng Đồng sợ hết hồn, ngòi bút kéo một đường đen dài trên trang giấy.
“Ôi…” Bùi Vân đẩy cửa phòng cậu ra, nhíu mày một tay vén tóc mình, “Cục cưng con nóng không, sao không bật điều hòa.”
“Luôn luôn sẵn sàng như một chiến sĩ.” Vẻ mặt Đồng Đồng nghiêm túc.
“Ra vẻ cái gì, dọa được ai.” Bùi Vân khom lưng véo một cái lên mặt cậu, “Tiền điện điều hòa mẹ vẫn trả được.”
“Mẹ phải đến cửa hàng đàn* à.” Đồng Đồng đứng lên, nói sang chuyện khác.
(*) gốc là 琴行(qínxíng): là một hoạt động kinh doanh tích hợp việc bán và đào tạo nhạc cụ
“Có học sinh mới, tối mẹ về muộn, đồ ăn nấu xong mẹ đã để trong tủ lạnh, người nóng, không được ăn lạnh.” Bùi Vân nói rồi nhón chân, vươn tay ra túm được hai nhúm tóc của cậu, “Cao lắm rồi, cục cưng à con đừng cao nữa.”
“Cao nữa thì chặt chân.” Đồng Đồng cười khom lưng để cho cô sờ tóc.
“Hộp cơm của ba mẹ để trên bàn, lát nữa dọn dẹp xong rồi mang cho ba, còn tiền không?”
“Có.” Đồng Đồng ngẫm nghĩ hỏi, “Con có thể lái xe của ba đi không?”
“Lái cái đầu con, đợi đến hôm khai giảng đi.” Bùi Vân không đợi cậu trả lời, lại đẩy cậu về trước bàn, “Thuốc của mình cất trong túi, đừng quên.”
“Không sao đâu, con lại không chạy, không lên cơn suyễn được.” Đồng Đồng nói xong vòng qua cô, chạy ra phòng khách.
“Đợi lát nữa lên cơn khó chịu chết con.” Bùi Vân lười quản cậu, một bên đi ra ngoài, một bên căn dặn, “Con ăn cơm nhanh lên, ăn xong rồi mang cho ba.”
Đồng Đồng dúi đầu vào trong tủ lạnh, ngậm bịch sữa ra, ậm ờ không rõ đáp lại.
Cửa đóng rầm một tiếng.
Đồng Đồng giật nảy, khẽ mắng một câu.Tiếp đó mở to hai mắt nhìn vôi trắng bay lên bên cạnh khung cửa. Lại liếc nhìn di động trên tay mình không ngừng vang lên, thở dài.
Đờ đẫn uống hết bịch sữa, cậu nhìn đồng hồ, sắp mười hai giờ. Cơm cũng không ăn, xách theo hộp cơm giữ nhiệt của ba cậu liền ra ngoài.
Đi qua cầu thang chật hẹp, Đồng Đồng đứng trong mấy tòa nhà ngang [1] khó khăn phân biệt một lúc lâu, mới rẽ trái đi về phía trước.
Cậu và mẹ vừa chuyển đến đây không lâu, vẫn chưa biết hết đường.
Cậu chưa từng ở nơi như thế này, cũng đi nhầm nhiều lần.
Đi ra đường lớn, mặc dù có biển báo trạm dừng xe buýt ngăn mặt trời, Đồng Đồng cũng nóng đổ mồ hôi khắp người.
Nếu dựa theo trước đây, tay trái tay phải của cậu có thể bực bội vận lộn với nhau đánh nhau với mình.
Nhưng bây giờ không được rồi, một chút cáu kỉnh cậu cũng không có. Cậu tưởng tượng mình là một tiểu thiên sứ ôn hòa, mở miệng moah moah, ngậm miệng thân ái.
Xe buýt vừa đến, cậu vội vã lên xe.Trên xe không nhiều người, vẫn có mấy chỗ ngồi.
Cậu chọn một chỗ sát cửa sổ ngồi xuống.
Ôm hộp cơm trong ngực ngay ngắn, Đồng Đồng cúi đầu liếc nhìn điện thoại chỉ trong phút chốc đã gửi tới mấy cái tin nhắn liền.
“Hơn chục ngày rồi cậu cũng không nhắn lại, tối nay sinh nhật tôi kiểu gì cậu cũng nên lộ mặt chứ?”
“Cậu chơi mất tích à, khai giảng cẩn thận bọn tôi đi chơi không dẫn cậu theo!”
“Anh Đồng cầu xin anh gửi lại một tin đi! Điện thoại cũng không nhận, cậu chết rồi hả!”
“Tiểu Đồng mày chuyển nhà? Tao đã đến nhà mày, mày trốn ai cũng không thể trốn tao chứ?”
Người nhắn tin có bạn học cũng có bạn bè.
Tin nhắn cuối cùng là của Trang Khiêm gửi.
Đây là bạn từ thời ở truồng tắm mưa của cậu.
Đồng Đồng nhìn đến đây vẻ mặt mới có chút thay đổi, ngón tay nắm điện thoại dùng sức đến hơi trắng bệch.
Cậu khó khăn gõ hai chữ ở khung trò chuyện, lát sau lại xóa đi. Tắt di động ngay, nhét vào trong túi, dựa vào lưng ghế hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra.
Cậu nhắm chặt mắt lại, cảm thấy số phận là một điều nhỏ kì diệu.
Hơn tháng trước cậu vẫn là một cậu ấm, ra ngoài xe đón xe đưa, trên người đều là mùi tiền. Theo lời bạn cậu mà nói, cậu là một cái máy ATM đi động hình người. Không ai có thể nghĩ đến, mấy ngày mà thôi.
Tựa như quân bài domino phản ứng liên tục, trong khi cậu chưa kịp phản ứng, điện thoại của bệnh viện đã mở ra khúc dạo đầu cho sự nhận biết lại về thế giới của cậu.
Vùng trời trên đỉnh đầu cậu thay đổi rồi.
Cậu trốn những người bạn kia của cậu, không chỉ những chênh lệch rõ ràng này.
Phần lớn là cậu không có thời gian, cũng không có tâm tình.
Thế nhưng ngày kia phải khai giảng rồi.
Xe buýt lắc lư chạy, chậm rãi dừng lại ở trạm dừng.
Lục tục lại có mấy người lên, Đồng Đồng đang buồn phiền khai giảng gặp mặt những người bạn kia kiểu gì.
Cũng không để ý một người ngồi xuống bên cạnh cậu.
Mãi đến khi một luồng khói thuốc lá hòa lẫn mùi thuốc nồng nặc khiến cậu nhíu mày nghiêng đầu nhìn sang.
Ngồi bên cậu là nam sinh, nhìn cũng xấp xỉa tuổi cậu, tóc rất ngắn, tóc gần như cắt sát vào da đầu.
Nam sinh cũng nghiêng đầu nhìn lại, trên mặt không tỏ vẻ gì, vết thương ở khóe mắt thoạt nhìn hơi đáng sợ.
Hai người đối diện chưa đầy nửa phút.
Đồng Đồng không lên tiếng. Ho khan vài tiếng, nghiêng hẳn đầu, cậu không ngửi được mùi thuốc lá.
Cậu bị suyễn bẩm sinh. Không nặng lắm, nhưng đường hô hấp nhạy cảm, không ngửi được nhiều mùi kích thích, đặc biệt là mùi thuốc lá.
Cậu cố gắng dựa vào cửa sổ, cửa sổ lại không thể mở ra, trong xe bật máy lạnh.
Chưa được một lát Đồng Đồng đã không chịu nổi, đè thấp giọng ho vài lần, hơi thở rõ ràng càng gấp gáp.
Cậu không thể làm gì khác hơn là cúi đầu kéo cổ áo thun, bịt kín mũi.
Nam sinh liếc mắt nhìn cậu.
“Làm gì thế?” Đồng Đồng hỏi.
“Không làm gì.” Tiếng nam sinh nói chuyện rất thấp, nghe như bị khàn.
“Đừng nhìn tôi chằm chằm thế.” Đồng Đồng nói.
Nam sinh không nhúc nhích. Hai người cứ nhìn nhau như vậy.
Đồng Đồng nhíu mày, cậu không hiểu người này có ý gì. Nhưng cậu dựa theo hiểu biết của mình, hiểu loại mắt to trừng mắt nhỏ thành một loại tín hiệu.
Một loại tín hiệu dùng ánh mắt mắng người ngu ngốc xong lập tức muốn đánh.
Mắt đồng Đồng Đồng đang lườm, mũi đột nhiên ngứa.
Mẹ kiếp. Xong đời.
Lúc hắt hơi một cái, cậu đã cố gắng nghiêng sang bên cạnh hết cỡ.
Đầu tháng tám, thời tiết vẫn rất nóng.
Căn phòng quá nhỏ, không khí oi bức, thỉnh thoảng có cơn gió mát thổi qua, cũng có thể khiến cho Đồng Đồng cúi đầu viết bài duỗi cổ nhô ra ngoài cửa sổ, đuổi theo gió.
Làn gió mát lạnh qua đi, Đồng Đồng lại vội vàng rụt đầu lại, nếu không sẽ nóng lắm.
Tầm mắt của cậu từ lá xanh trên cây đại thụ ngoài cửa sổ quay lại bài thi viết một nửa trên bàn.
Xoa nhẹ mắt một cái, hít một hơi, rồi cúi đầu viết tiếp.
“Đồng Đồng!” Giọng Bùi Vân vọng vào từ bên ngoài.
“Oái.” Đồng Đồng sợ hết hồn, ngòi bút kéo một đường đen dài trên trang giấy.
“Ôi…” Bùi Vân đẩy cửa phòng cậu ra, nhíu mày một tay vén tóc mình, “Cục cưng con nóng không, sao không bật điều hòa.”
“Luôn luôn sẵn sàng như một chiến sĩ.” Vẻ mặt Đồng Đồng nghiêm túc.
“Ra vẻ cái gì, dọa được ai.” Bùi Vân khom lưng véo một cái lên mặt cậu, “Tiền điện điều hòa mẹ vẫn trả được.”
“Mẹ phải đến cửa hàng đàn* à.” Đồng Đồng đứng lên, nói sang chuyện khác.
(*) gốc là 琴行(qínxíng): là một hoạt động kinh doanh tích hợp việc bán và đào tạo nhạc cụ
“Có học sinh mới, tối mẹ về muộn, đồ ăn nấu xong mẹ đã để trong tủ lạnh, người nóng, không được ăn lạnh.” Bùi Vân nói rồi nhón chân, vươn tay ra túm được hai nhúm tóc của cậu, “Cao lắm rồi, cục cưng à con đừng cao nữa.”
“Cao nữa thì chặt chân.” Đồng Đồng cười khom lưng để cho cô sờ tóc.
“Hộp cơm của ba mẹ để trên bàn, lát nữa dọn dẹp xong rồi mang cho ba, còn tiền không?”
“Có.” Đồng Đồng ngẫm nghĩ hỏi, “Con có thể lái xe của ba đi không?”
“Lái cái đầu con, đợi đến hôm khai giảng đi.” Bùi Vân không đợi cậu trả lời, lại đẩy cậu về trước bàn, “Thuốc của mình cất trong túi, đừng quên.”
“Không sao đâu, con lại không chạy, không lên cơn suyễn được.” Đồng Đồng nói xong vòng qua cô, chạy ra phòng khách.
“Đợi lát nữa lên cơn khó chịu chết con.” Bùi Vân lười quản cậu, một bên đi ra ngoài, một bên căn dặn, “Con ăn cơm nhanh lên, ăn xong rồi mang cho ba.”
Đồng Đồng dúi đầu vào trong tủ lạnh, ngậm bịch sữa ra, ậm ờ không rõ đáp lại.
Cửa đóng rầm một tiếng.
Đồng Đồng giật nảy, khẽ mắng một câu.Tiếp đó mở to hai mắt nhìn vôi trắng bay lên bên cạnh khung cửa. Lại liếc nhìn di động trên tay mình không ngừng vang lên, thở dài.
Đờ đẫn uống hết bịch sữa, cậu nhìn đồng hồ, sắp mười hai giờ. Cơm cũng không ăn, xách theo hộp cơm giữ nhiệt của ba cậu liền ra ngoài.
Đi qua cầu thang chật hẹp, Đồng Đồng đứng trong mấy tòa nhà ngang [1] khó khăn phân biệt một lúc lâu, mới rẽ trái đi về phía trước.
Cậu và mẹ vừa chuyển đến đây không lâu, vẫn chưa biết hết đường.
Cậu chưa từng ở nơi như thế này, cũng đi nhầm nhiều lần.
Đi ra đường lớn, mặc dù có biển báo trạm dừng xe buýt ngăn mặt trời, Đồng Đồng cũng nóng đổ mồ hôi khắp người.
Nếu dựa theo trước đây, tay trái tay phải của cậu có thể bực bội vận lộn với nhau đánh nhau với mình.
Nhưng bây giờ không được rồi, một chút cáu kỉnh cậu cũng không có. Cậu tưởng tượng mình là một tiểu thiên sứ ôn hòa, mở miệng moah moah, ngậm miệng thân ái.
Xe buýt vừa đến, cậu vội vã lên xe.Trên xe không nhiều người, vẫn có mấy chỗ ngồi.
Cậu chọn một chỗ sát cửa sổ ngồi xuống.
Ôm hộp cơm trong ngực ngay ngắn, Đồng Đồng cúi đầu liếc nhìn điện thoại chỉ trong phút chốc đã gửi tới mấy cái tin nhắn liền.
“Hơn chục ngày rồi cậu cũng không nhắn lại, tối nay sinh nhật tôi kiểu gì cậu cũng nên lộ mặt chứ?”
“Cậu chơi mất tích à, khai giảng cẩn thận bọn tôi đi chơi không dẫn cậu theo!”
“Anh Đồng cầu xin anh gửi lại một tin đi! Điện thoại cũng không nhận, cậu chết rồi hả!”
“Tiểu Đồng mày chuyển nhà? Tao đã đến nhà mày, mày trốn ai cũng không thể trốn tao chứ?”
Người nhắn tin có bạn học cũng có bạn bè.
Tin nhắn cuối cùng là của Trang Khiêm gửi.
Đây là bạn từ thời ở truồng tắm mưa của cậu.
Đồng Đồng nhìn đến đây vẻ mặt mới có chút thay đổi, ngón tay nắm điện thoại dùng sức đến hơi trắng bệch.
Cậu khó khăn gõ hai chữ ở khung trò chuyện, lát sau lại xóa đi. Tắt di động ngay, nhét vào trong túi, dựa vào lưng ghế hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra.
Cậu nhắm chặt mắt lại, cảm thấy số phận là một điều nhỏ kì diệu.
Hơn tháng trước cậu vẫn là một cậu ấm, ra ngoài xe đón xe đưa, trên người đều là mùi tiền. Theo lời bạn cậu mà nói, cậu là một cái máy ATM đi động hình người. Không ai có thể nghĩ đến, mấy ngày mà thôi.
Tựa như quân bài domino phản ứng liên tục, trong khi cậu chưa kịp phản ứng, điện thoại của bệnh viện đã mở ra khúc dạo đầu cho sự nhận biết lại về thế giới của cậu.
Vùng trời trên đỉnh đầu cậu thay đổi rồi.
Cậu trốn những người bạn kia của cậu, không chỉ những chênh lệch rõ ràng này.
Phần lớn là cậu không có thời gian, cũng không có tâm tình.
Thế nhưng ngày kia phải khai giảng rồi.
Xe buýt lắc lư chạy, chậm rãi dừng lại ở trạm dừng.
Lục tục lại có mấy người lên, Đồng Đồng đang buồn phiền khai giảng gặp mặt những người bạn kia kiểu gì.
Cũng không để ý một người ngồi xuống bên cạnh cậu.
Mãi đến khi một luồng khói thuốc lá hòa lẫn mùi thuốc nồng nặc khiến cậu nhíu mày nghiêng đầu nhìn sang.
Ngồi bên cậu là nam sinh, nhìn cũng xấp xỉa tuổi cậu, tóc rất ngắn, tóc gần như cắt sát vào da đầu.
Nam sinh cũng nghiêng đầu nhìn lại, trên mặt không tỏ vẻ gì, vết thương ở khóe mắt thoạt nhìn hơi đáng sợ.
Hai người đối diện chưa đầy nửa phút.
Đồng Đồng không lên tiếng. Ho khan vài tiếng, nghiêng hẳn đầu, cậu không ngửi được mùi thuốc lá.
Cậu bị suyễn bẩm sinh. Không nặng lắm, nhưng đường hô hấp nhạy cảm, không ngửi được nhiều mùi kích thích, đặc biệt là mùi thuốc lá.
Cậu cố gắng dựa vào cửa sổ, cửa sổ lại không thể mở ra, trong xe bật máy lạnh.
Chưa được một lát Đồng Đồng đã không chịu nổi, đè thấp giọng ho vài lần, hơi thở rõ ràng càng gấp gáp.
Cậu không thể làm gì khác hơn là cúi đầu kéo cổ áo thun, bịt kín mũi.
Nam sinh liếc mắt nhìn cậu.
“Làm gì thế?” Đồng Đồng hỏi.
“Không làm gì.” Tiếng nam sinh nói chuyện rất thấp, nghe như bị khàn.
“Đừng nhìn tôi chằm chằm thế.” Đồng Đồng nói.
Nam sinh không nhúc nhích. Hai người cứ nhìn nhau như vậy.
Đồng Đồng nhíu mày, cậu không hiểu người này có ý gì. Nhưng cậu dựa theo hiểu biết của mình, hiểu loại mắt to trừng mắt nhỏ thành một loại tín hiệu.
Một loại tín hiệu dùng ánh mắt mắng người ngu ngốc xong lập tức muốn đánh.
Mắt đồng Đồng Đồng đang lườm, mũi đột nhiên ngứa.
Mẹ kiếp. Xong đời.
Lúc hắt hơi một cái, cậu đã cố gắng nghiêng sang bên cạnh hết cỡ.