World Cup

Truyện Ngày Nào Diệp Tiên Sinh Cũng Muốn Tỏ Tình Với Tôi_kq bundesliga duc

时间:2010-12-5 17:23:32  作者:Ngoại Hạng Anh   来源:Nhà cái uy tín  查看:  评论:0
内容摘要:Tin thể thao 24H Truyện Ngày Nào Diệp Tiên Sinh Cũng Muốn Tỏ Tình Với Tôi_kq bundesliga duc

Edit: Mộc Tử Đằng

Lúc sáng sớm ra khỏi nhà,ệnNgàyNàoDiệpTiênSinhCũngMuốnTỏTìnhVớiTôkq bundesliga duc mi mắt của Thẩm Tâm vẫn đang giật.

Có câu nói mắt trái giật là tiền vào còn mắt phải giật là điềm xui, cả hai mắt cùng giật…chứng tỏ tối qua ngủ không ngon.

Cô dựa vào ghế ngồi trên xe du lịch ngáp một cái, ông bà cụ ăn sáng xong đầu tiền chậm rãi bước lên xe.

“Bà Ngô, ông Ngô, chào buổi sáng ạ.” Thẩm Tâm đứng lên, cười vui vẻ đỡ bọn họ. Lần này cô hướng dẫn cho một đoàn du lịch giá rẻ, phần lớn người tham gia là chú dì, ông bà cụ Ngô là người lớn tuổi nhất trong đoàn, nên Thẩm Tâm cũng quan tâm tới họ nhiều hơn.

Sau khi ông bà cụ Ngô ngồi vào chỗ thì vui cười trò chuyện với Thẩm Tâm, cô nhóc này có dáng người rất đẹp, giọng nói ngọt ngào, các du khách trong đoàn đều yêu thích cô.

Trò chuyện với nhau khoảng mười phút, đúng 7 giờ 40 phút đã hẹn trước, tất cả du khách cùng tập trung lên xe.

Xe du lịch ổn định chạy vào đường lớn, Thẩm Tâm đeo một cái micro trước miệng, giới thiệu sơ qua hành trình hôm nay với mọi người: “Chuyến bay của chúng ta sẽ cất cánh và lúc 12 giờ 25 phút, cháu sẽ đưa mọi người đến sân bay trước hai tiếng để hỗ trợ mọi người làm thủ tục lên máy bay. Trước khi đến sân bay, chúng ta sẽ đến của hàng đá quý, đây là cửa hàng đá quý lớn nhất ở thành phố H, đoàn sẽ dừng chân ở đó nửa tiếng, các chú dì có thể chọn mua món đồ trang sức mà mình thích.”

Thẩm Tâm nói xong thật ra trong lòng vẫn còn đang lẩm bẩm. Đây tuy là đoàn giá rẻ, sẽ không có ai mua nhiều đồ, nhưng ai trong nghề cũng biết cửa hàng đá quý Hỉ Thụy này có việc mờ ám. Không phải họ bán hàng giả, mà ông chủ ở cửa hàng này có khả năng bán hàng rất tốt, chỉ cần hướng dẫn viên du lịch dẫn khách đến, ông ta đều có biện pháp dụ dỗ mọi người mua hàng, mua tựa như đang tranh giành cướp đoạt. Bình thường đoàn du lịch được sắp xếp đến cửa hàng này trước khi lên máy bay, chờ đến khi mọi người tỉnh tảo lại thì đã ngồi trên máy bay hết rồi.

Cũng bởi vì thế, công ty du lịch mà Thẩm Tâm đang làm việc chưa từng hợp tác qua với cửa hàng Hỉ Thụy—–Công ty du lịch quốc tể Cát Duyệt là công ty du lịch lớn nhất trong tỉnh, công ty được quản lý rất nghiêm khắc, một khi hợp tác với cửa hàng buôn bán có vấn đề như này, nhỡ xảy ra chuyện rắc rối gì sẽ có tổn hại rất lớn đến hình thượng của công ty.

Lần này cửa hàng trang sức Hỉ Thụy xuất hiện trong lịch trình khiến Thẩm Tâm rất bất ngờ, nhưng lịch trình không phải do cô lập ra, lãnh đạo trực tiếp đã nói với cô không có vấn đề gì, nên cô không nói thêm nữa.

Đến cửa hàng đá quý Hỉ Thụy, tài xế đỗ xe ở bãi. Các du khách thành tốp ba tốp năm đi xuống, Thẩm Tâm không nhịn được vẫn nhắc nhở một câu: “Mọi người nhớ chú ý, nửa tiếng sau hãy tập hợp ở nơi này. Chờ lát nữa mọi người mua hàng hãy lý trí khi tiêu dùng, khi đến sân bay cũng có nhiều cửa hàng bán đặc sản, nếu còn muốn mua đặc sản vẫn có thể mua được ở đó.”

Các du khách vừa đáp lời cô vừa xuống xe, đi tới cửa Hỉ Thụy đã có nhân viên chờ ở ngoài đến tiếp đón.

Thẩm Tâm đứng trong góc, thầm quan sát cửa hàng. Nơi này dẫu gì cũng là cửa hàng đá quý, giá cả khá đắt, nên năm phút đầu bên trong vẫn yên tĩnh, mọi người chỉ nhìn ngắm, rất ít người bỏ tiền mua.

Một dì có phong cách ăn mặt thời thượng nhất trong đoàn đang đứng trước quầy trang sức bằng ngọc, nói với nhân viên bán hàng: “Một món đồ nhỏ thế này có cần bán đắt thế không? Tôi thấy cái này không khác gì mấy món được bày bán ở sạp nhỏ ven đường đâu.”

Nhân viên bán hàng cười nói với bà ấy: “Dì ạ, ngọc này và ngọc kia không giống nhau, dì còn phải xem chất lượng và chủng loại nữa đúng không ạ? Tuy khối ngọc này nhỏ nhưng dì nhìn thế nước* của nó rất nhiều này. Còn được thợ điêu khắc qua, cái này không thể so sánh thế được.”

(Thế nước: Trong giám định đá quý, thế nước là thuật ngữ dùng để chị độ trong suốt và độ phát sáng, thế nước nhiều chứng tỏ đá quý có độ trong suốt phát sáng tốt).

Dì đó bĩu môi, không nghe giải thích: “Tôi biết các cậu sẽ nói vậy mà, thế này đi, tôi hỏi cậu sợi dây chuyền này có giảm giá hay không?”

Nhân viên bán hàng khó xử: “Dì ơi, thật sự không phải là cháu không muốn giảm giá cho dì, cháu thật sự không có quyền hạn đó, giá cả đều do công ty quyết định.”

Hai người đang nói bỗng một người phụ nữ có dáng vẻ như quản lý đi tới hỏi: “Dì ơi có vấn đề gì ạ?”

Nhân viên tiêu thụ nhìn cô ta, giống như nhìn thấy người thân, nói: “Giám đốc Quách, chị tới thật đúng lúc, dì thích sợi dây chuyền này nhưng hy vọng chúng ta có thể giảm giá chút ít.”

Giám đốc Quách nhìn sơ qua sợi dây chuyền, rồi tươi cười nói: “Dì ạ, nếu dì thật sự thích bên này bọn cháu có thể giảm bớt 10% cho dì.”

Dì nghe cô ta nói 10% lại bĩu môi tiếp: “Keo kiệt thế à? Không mua không mua nữa.”

“Dì ơi chờ đã.” Giám đốc Quách thấy dì định rời đi thì gọi lại, thái độ rất thân thiết: “Dì, quyền hạn của cháu chỉ giảm được 10%, nhưng hôm nay dì rất may mắn, Vương tổng của bọn cháu vừa hay đang ở đây. Để cháu hỏi xin ý kiến của ông ấy xem có thể giảm nhiều hơn không, dì thấy thế nào ạ?”

Dì nghe thấy có hy vọng thì không vội đi: “Được đó, cô đi hỏi Vương tổng của các cô đi.”

“Được ạ, dì chờ cháu nhé, sẽ nhanh thôi.” Giám đốc Quách nói xong thì đi nhanh như bay. Thẩm Tâm đứng trong góc nhỏ không tự chủ được nhíu mày, sắp bắt đầu rồi sao?

Giám đốc Quách rời đi trong chốc lát, kế đó dẫn theo một người đàn ông trung niên có bung phệ quay lại. Thẩm Tâm biết người này, đây chính là Vương tổng trong miệng giám đốc Quách, cũng chính là ông chủ của Hỉ Thụy.

“Các dì các chú, cháu xin giới thiệu với mọi người, vị này là Vương tổng của chúng cháu, hôm nay vừa vặn ở bên đây xử lý công việc. Nghe thấy có đoàn khách từ tỉnh Z đến, nên Vương tổng đặc biệt tới gặp mặt mọi người một lần.” Giám đốc Quách vừa mở miệng đã thu hút sự chú ý của du khách. Vương tổng vẫy tay với mọi người, cười thật thà và thân thiện: “Hôm nay đúng là có duyên với mọi người, bởi vì tôi cũng là người tỉnh Z.”

Vương tổng nói tới đây, còn đặc biệt dùng giọng địa phương ở tỉnh Z nói: “Nếu mọi người đều là đồng hương, vậy thì người một nhà không nói hai lời. Hôm nay mọi người mua hàng ở đây, tôi sẽ giảm giá thấp nhất cho mọi người.”

Ở nơi khác gặp được đồng hương luôn có thể kéo gần khoảng cách trong nháy mắt, bầu không khí trong cửa hàng nhất thời được hâm nóng lên, cũng không ít du khách dùng giọng địa phương hỏi ông ta: “Vậy Vương tổng định giảm bao nhiêu thế?”

Vương tổng nói: “Khách VIP ở cửa hàng của tôi đều được hưởng ưu đãi chiết khấu 50%, hôm nay nếu đã có duyên, cũng là đồng hương với nhau, tôi quyết định giảm 50% cho mọi người, có được không nào?”

“Được—-!” Bên dưới vỗ tay tán thưởng.

Vương tổng thấy bầu không khí sôi nổi bèn giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Lát nữa mọi người phải đến sân bay đúng không? Vậy mọi người cứ chọn lựa thoải mái, bên này tôi sẽ sắp xếp người ưu tiên tính tiền cho mọi người.”

Nói câu này ra khiến du khách thấy thời gian gấp rút, mọi người rối rít chọn lựa. Thẩm Tâm đứng một bên không thể bước lên ngăn cản lộ liễu được, cô liếc mắt nhìn vị Vương tổng kia, trong đầu thầm nghĩ đến câu hỏi lớn nhất trong giới du lịch ở thành phố H, đại khái là vị Vương tổng rốt cuộc là người nơi nào.

Cô nhìn xung quanh một vòng, trong đoàn du lịch lần này có tổng cộng 28 người, có một dì đi du lịch một mình, lúc này dì ấy không tiến lên chọn lựa, dường như đã biết âm mưu ở đây. Thẩm Tâm nghĩ ngợi, quyết định lên nói với bà ấy để giúp cảnh tỉnh những du khách khác.

Đang suy nghĩ xem làm sao để tỏ ra tự nhiên nhất, chợt ngoài cửa có một đám người ồn ào bước vào. Người đi đầu là một người đàn ông trông khoảng bốn mươi tuổi, vóc người rắn chắc, trong tay còn cầm một cây gậy. Sau khi đi vào bèn vung gậy trong tay lên, hùng hổ hô: “Đập cho tao!!”
copyright © 2025 powered by Betway   sitemap