Truyện A Mạch Tòng Quân_ngoại hạng anh tối nay

作者:Cúp C2 来源:Cúp C2 浏览: 【】 发布时间:2025-01-10 18:07:30 评论数:
A Mạch (1) sinh ra vào tháng năm,ệnAMạchTòngQuângoại hạng anh tối nayđúng thời điểm vụ lúa mạch năm ấy mất mùa. Mẹ A Mạch mới từ quỷ môn quan lắc lư trở về, suy yếu trợn mắt nằm ở trên giường, sắc mặt vẫn táinhợt, hướng cha A Mạch ôn nhu nói: “Mình mau đặt tên cho con đi!”

Cha A Mạch nhẹ nhàng ôm A Mạch trongtay, hết nhìn trái lại nhìn phải, thật là khó xử, đột nhiên trong đầuchợt lóe lên một tia sáng, kinh hỉ nói lớn: “Mạch Đâu (2)! Gọi là MạchĐâu đi!”

“Mạch Đâu?” Mẹ A Mạch kinh ngạc nhìn chồng, nhất thời không thể phản ứng được gì.

Nét kinh hỉ trên mặt cha A Mạch vẫnkhông giảm, đem A Mạch nhẹ nhàng đặt lên giường, đứng dậy kích động khoa tay múa chân nói: “Mình đã quên rồi sao? Chính là đại dịch cúm heo ởHồng – Kông năm đó, ha ha, ta họ Mạch, năm nay lại là năm heo, không gọi là Mạch Đâu thì thật đáng tiếc nha! Ha ha –”

Còn cười chưa xong thì một vật thể bay không xác định đã nhằm thẳng mặt cha A Mạch mà bay tới, dính luôn ở trên mặt.

Mẹ A Mạch mắng to: “Anh mới là đồ Mc Dull!”

Cha A Mạch ngượng ngùng kéo cái tãtrên mặt xuống, vẻ mặt chột dạ nhìn mẹ A Mạch, nhỏ giọng hỏi:“Vậy mìnhmuốn đặt tên con là gì?”

Mẹ A Mạch ngẩn ra, gọi là gì bây giờ? Nàng biết thì còn hỏi chồng làm gì? Lúc mang thai thì cả hai vợ chồngđều âu yếm xoa bụng gọi là cục cưng, nhưng nay sinh con ra rồi, chẳng lẽ gọi là Mạch Cục Cưng?

Hai vợ chồng còn đang trầm mặc, thìchợt nghe tiếng Ngưu Nhị ở thôn trên gọi to ngoài sân: “Mạch chưởngquầy, lúa mạch nhà ông, ta đem hết vào trong viện a, năm nay thu hoạchhạt lúa chắc mẩy, mạch tuệ(3) đều rất lớn, rất lớn!”

Mạch tuệ? Hai vợ chồng như thể tâm linh tương thông, không hẹn mà cùng gật đầu lia lịa, vì thế, đại danh của A Mạch là Mạch Tuệ!

Về sau A Mạch nghĩ lại, nếu lúc ấyNgưu Nhị không kêu là mạch tuệ mà kêu là đông qua(4), phải chăng tên của nàng sẽ không phải là Mạch Tuệ nữa mà sẽ là Mạch Đông Qua(5)? Khi đượcnăm tuổi, nàng đem này nghi vấn này ra hỏi mẹ nàng, lúc ấy đang đứng bán rượu, mẹ A Mạch xoa xoa tay lên tạp dề, sau đó cười ngượng ngùng, nói:“Cái con nhỏ này, làm sao mẹ lại có thể đặt tên con là Đông Qua được?Tên là Mạch Tuệ rất hay mà! Mỗi lần đọc lên lại thấy quê cha đất tổ cỡnào giàu có! Cha mẹ phải suy nghĩ rất lâu mới nghĩ được một cái tên đầy ý nghĩa như thế đặt cho con đấy!”

A Mạch tất nhiên là không tin, nàngvô cùng hy vọng cha mẹ sẽ sinh thêm một tiểu muội muội hoặc tiểu đệ đệ,lúc đó nàng muốn xem cha mẹ mình có thể nghĩ ra được cái dạng tên gì.

Nương tử Trần gia bán đậu hũ ở nhàbên cạnh, từ bụng lớn hóa bụng nhỏ, rồi lại từ bụng nhỏ hóa bụng lớn,sau đó những đứa nhỏ Trần gia lần lượt được sinh ra rồi lớn lên, mà bụng của mẹ A Mạch vẫn không có biến chuyển gì. A Mạch thường xuyên xem xétbụng mẫu thân đến ngẩn người, mong ngóng cái bụng này cũng có thể lớnlên một chút. Đến một ngày nọ cũng bị mẫu thân phát hiện ra, liền hỏi:“A Mạch, con nhìn gì thế?”

A Mạch nói: “Mẹ à, sao trong bụng mẹ không có tiểu đệ đệ?”

Lần này, mẹ A Mạch không trả lời, chỉ mỉm cười xoa xoa đầu của nàng.

Đêm đó, trong lúc A Mạch đang mơ mơ màng màng, chợt nghe thấy tiếng thì thầm từ phòng của cha mẹ bên cạnh truyền đến.

Mẹ A Mạch nói: “Mình sinh thêm một đứa đi, A Mạch chỉ có một mình rất cô độc, ngay cả chị em bầu bạn cũng không có.”

Thanh âm cha A Mạch tuy nhỏ nhưng rất kiên định: “Không được, nơi này thiếu thầy thiếu thuốc, nếu lại sinhkhó như lần trước thì phải làm sao bây giờ? Vạn nhất có điều gì khônghay xảy ra cho mình, mình bảo ta phải làm sao mà sống được ở cái thếgiới này?”

Sau một lúc lâu, mẹ A Mạch mới kínđáo thở dài, nói: “Vợ chồng mình còn có đôi có lứa mà nương tựa lẫnnhau. Nhưng còn A Mạch? Sau này chúng ta đều chết đi, thì A Mạch phảilàm sao? Chẳng lẽ gả nó cho một nam nhân ở cái thế giới này sao?”

Cha A Mạch không nói gì, chỉ gắt gaoôm mẹ A Mạch, suy nghĩ nửa ngày mới an ủi nói: “Nếu không chúng ta nhậnnuôi thêm một đứa bé trai nữa vậy, cùng A Mạch nuôi lớn, như vậy sau này cũng có thể chiếu cố cho A Mạch, mình xem như vậy có được không?”

……

Đương nhiên, đây là chuyện của mười mấy năm về trước.

Hiện tại, A Mạch đang ngồi trong mộtquán trà bên đường ở sát chân núi, cố sức cắn một miếng lương khô, sauđó lại ngẩng đầu lên lớn tiếng gọi: “Tiểu nhị, thêm một bình trà!”

Bên cạnh truyền đến tiếng quan quân cưỡi ngựa phóng qua, bụi đất trên đường bị gió cuốn mù mịt.