"Ừm.." Âm thanh điện thoại vang lên đánh thức Mộc Tiêu Hàn đang ngủ trên giường,ệnTrọngSinhMạtThếkq bd hang nhat anh xoay người ngồi dậy, Mộc Tiêu Hàn cảnh giác quan sát xung quanh, trong ánh mắt cậu không giấu được vẻ khiếp sợ cùng khó tin.
Vì sao cậu lại ở chỗ này? Không phải cậu đang ở tầng hầm ngầm tránh tang thi sao?
Mộc Tiêu Hàn vội vã xuống giường đi đến bên cửa sổ, kéo tấm rèm cửa nặng trịch ra quan sát, ngoài kia xe cộ đông đúc, người đến người đi tấp nập. Mộc Tiêu Hàn gần như nín thở, cậu cẩn thận thu lại cảnh tượng trước mắt, cho dù là ảo ảnh cậu cũng không nỡ đánh tan ngay lúc này. Nghĩ lại mà xem đã bao lâu rồi cậu chưa được trông thấy cảnh phồn hoa náo nhiệt như thế, là mười năm! Mộc Tiêu Hàn cậu đã giãy giụa ở trong mạt thế suốt mười năm!
Sửng sốt hồi lâu, cậu hung hăng nhéo mạnh vào cánh tay của mình: "Đau quá!" Xoa cánh tay đau, cậu một lần nữa không thể tin hết thảy những gì mình đang thấy được. Cậu đã sống lại rồi! Thực sự là từ địa ngục quay trở về!
Tiến tới mép giường, cậu cầm lấy điện thoại, tỉ mỉ quan sát ngày tháng trên đó: Ngày 16 tháng 7 năm 2013. Cậu đã sống lại trở về trước khi mạt thế xảy ra 2 tháng!
2012 người maya tiên đoán mạt thế, năm 2012 qua đi mọi người không ai còn quan tâm đến tận thế nữa. Nhưng có lẽ không ai ngờ được năm 2013 mạt thế đã thật sự diễn ra, từ đây trái đất chính thức trở thành địa ngục trần gian.
Ngày 22 tháng 9 năm 2013, một trận mưa sao băng mang virus T đến trái đất, làm cho phần lớn mọi người lâm vào ngủ say.
Ngày 25 tháng 9 năm 2013, người nhiễm virus T đồng thời tỉnh lại, lục tục nằm viện, triệu chứng bệnh là: Sốt cao, vô lực, sắc mặt xám trắng, màu mắt biến thành màu xám trắng, rơi vào hôn mê.
Ngày 27 tháng 9 năm 2013, người nhiễm virus nối tiếp tử vong.
Ngày 28 tháng 9 năm 2013, những người tử vong đồng loạt vùng dậy biến thành quái vật.
Tất nhiên cũng có một bộ phận người chịu đựng qua cơn sốt, thức tỉnh dị năng. Nhóm người thức tỉnh đầu tiên có một bộ phận bị bắt đi nghiên cứu, sau lại có những người thông qua rất nhiều những loại phương pháp khác thức tỉnh được dị năng.
Dị năng chia làm: Thủy, hỏa, lôi, phong, băng, thổ, thực vật, kim loại, tinh thần hệ, không gian, quang hệ, ám thực. Trong đó không gian, quang hệ, ám thực là trân quý nhất. Quang hệ có tác dụng trị liệu, thậm chí có thể trị liệu người lây nhiễm sơ cấp. Mà Ám Thực có thể ăn mòn. Này ba loại dị năng giả đều rất ít, tổng cộng hết thảy cũng không đến 200 người.
Mộc Tiêu Hàn đời trước 5 năm đầu đều không có thức tỉnh dị năng, 5 năm sau thật vất vả thức tỉnh Phong hệ dị năng, nhưng tốc độ tiến giai lại tương đối chậm rãi, cho nên đến cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở cấp 3. Mà dị năng giả chia làm 9 cấp, tang thi cũng chia làm 9 cấp, cuối cùng chính là Tang Thi Vương.
Mộc Tiêu Hàn đánh giá căn phòng vừa xa lạ vừa quen thuộc trong trí nhớ, lại nhìn cơ thể mình, bên ngoài da thịt trắng nõn như ngọc, tinh tế bóng loáng, ở trước gương đánh giá mặt của mình, khuôn mặt trắng nõn, làn da trơn bóng, đôi mắt xinh đẹp, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi hồng nhạt, góc cạnh rõ ràng mà không phải vẻ xanh xao vàng vọt, hơi ngăm đen trong trí nhớ. Là thật sự không phải nằm mơ, cậu thật sự trọng sinh trở về. Chiếc mũi cay cay, cậu đột nhiên muốn khóc, nước mắt tràn khóe mi, đem mặt chôn vào trong chăn, ô ô mà khóc lên, tựa muốn đem hết mọi sự sợ hãi tại mạt thế khóc ra trong một lần.
Khóc đến mức nước mắt muốn cạn, Mộc Tiêu Hàn mới đem khuôn mặt đầy nước mắt lau khô. Tại phòng tắm lau mặt, theo thói quen cậu đưa tay sờ cổ:
"Không có! Như thế nào sẽ không có!" Mộc Tiêu Hàn luống cuống, cậu nhớ rõ trên cổ mình đeo một cái ngọc bội kì lân, ngay cả tắm rửa cũng cũng không tháo ra. Hiện tại như thế nào sẽ không thấy, ngọc bội đó chính là của người quan tâm cậu nhất trên thế giới này- bà ngoại để lại, chính ngọc bội này đã chống đỡ hắn sống sót bao năm.
Như thế nào sẽ không thấy! Mộc Tiêu Hàn nóng nảy!
Cậu lục tung căn phòng: "Không có! Không có! Nơi này cũng không có, rốt cuộc ở nơi nào."
Đứng dậy, hoảng hốt ngẩng đầu, phát hiện cảnh vật xung quanh hoàn toàn thay đổi, vừa rồi tủ đồ bị cậu lật tung chớp mắt đã biến mất. Nghi hoặc nhìn bốn phía, cậu thật sự bị canher vật trước mắt làm cho kinh sợ.
"Nơi này là?"
Trước mắt không phải là căn phòng quen thuộc của cậu mà là một mảnh đất đai rộng lớn, phía sau còn sừng sững một ngọn núi cao xanh mướt, chân núi có một nguồn suối kéo dài, chảy về phía ao hồ ở nơi xa, ở đó còn là mảnh thảo nguyên rộng lớn.. Dòng suối nhỏ bên cạnh có một cái nhà trúc, phía sau đó là một cánh rừng rậm rạp, còn có một rừng cây ăn quả.
Đây rốt cuộc là có chuyện gì đang diễn ra?
Nén lại nghi hoặc trong lòng, Mộc Tiêu Hàn nhấc chân đi về phia nhà trúc mở cửa đi vào. Làm người ngạc nhiên chính là, từ bên ngoài nhìn nhà trúc rất nhỏ, thế nhưng bên trong lại như chứa được cả đất trời. Trong phòng hương lan thoang thoảng, không gian rất lớn, bày biện nhiều đồ gia cụ hằng ngày, trong phòng còn có mấy cảnh cửa.
Đẩy ra trong đó một cánh cửa, có lẽ chính là phòng sách, trong phòng có vài giá sách, mặt bàn rải rác thư tịch. Mà trên tường treo một bộ tranh, nam tử trong tranh tuấn mỹ tuyệt luân, thế gian hiếm có, toàn thân khí chất sạch sẽ, nhã nhặn có thể sánh ngang với thiên tiên.
|