游客发表

Truyện Trời Quang Mây Tạnh (Tễ Thanh)_lịch thi đấu epl

发帖时间:2025-01-20 13:18:36

Lý Thanh Quân thuê phòng ở một quán trọ khuất nẻo đơn sơ,ệnTrờiQuangMâyTạnhTễlịch thi đấu epl giá rẻ, nằm ở trong khu dân cư hỗn tạp, y thích thanh tịnh, ngăn nắp sạch sẽ, thế nhưng đã trọ lại đây gần nửa năm.

Nửa năm trước, Lý Thanh Quân có một chiếc áo choàng thêu tinh xảo đẹp đẽ, chính là bộ đạo bào thanh nhã thường ngày hay mặc kia, thân áo cũng trầm lắng đẹp tựa hồ thu. Sau đó đạo bào giặt đến bạc phếch, cũng không ủi, nhăn như rau khô, còn về phần món áo choàng đó, từ lâu đã phủ bụi trong kho.

Trời đông giá rét, rượu có thể chống lạnh, ở trong quán rượu, Lý Thanh Quân đã uống mấy ngày liền. Sau khi viết một phong thư gửi tới Hàng Châu, y một lần nữa xuất hiện ở quán rượu nhà Ngụy Ngũ, rượu ở đây pha nước, một bình chẳng qua có vài văn tiền, uống không say.  

Trong quán rượu nhà Ngụy Ngũ, không phải đầy tớ thì cũng là kẻ làm thuê lam lũ, riêng một người ăn mặc kiểu đạo sĩ nghèo như Lý Thanh Quân, lẫn trong đám đó trông vào có vẻ chẳng ra làm sao cả. Khách uống rượu vào gào thét oang oang, Lý Thanh Quân uống rượu lại luôn yên tĩnh, y ngồi lẻ loi một góc, dường như suy nghĩ chút gì đó, một bầu rượu có thể uống một hồi lâu. 

Dáng vẻ Lý Thanh Quân chừng hai bảy, hai tám tuổi, khung xương lớn, thân cao, rất gầy, dung mạo tiều tụy. Lưng thì đeo một thanh trường kiếm, vỏ và chuôi kiếm loang lổ rỉ sét, cũng không biết kiếm này còn có thể dùng không, hoặc giả là y không có dùng đến nó.

Không có ai hỏi y vấn đề này, bên trong quán rượu trừ Ngụy Ngũ cũng chẳng một ai chú ý đến sự tồn tại của y.

Hàn Dư Tích xuất hiện vào một chiều chạng vạng, trời đặc biệt lạnh, quán rượu lác đác hai ba khách, Ngụy Ngũ rụt lại bên cạnh bếp hâm rượu, giống như là đang ngủ. Hàn Dư Tích thẳng hướng đến chỗ y, hắn ngồi xuống đối diện Lý Thanh Quân, trường kiếm đeo trên người hắn khiến Lý Thanh Quân chú ý, Lý Thanh Quân ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn Lý Thanh Quân.

Hàn Dư Tích tuổi cực trẻ, ước chừng mười bảy, mười tám tuổi, mặt mũi đoan chính, áo quần đồ đạc tuy rằng bám bụi, nhưng vẫn có thể thấy được hoa văn tinh xảo.

“Chủ quán, cho bình rượu nóng, có gì ăn thì cũng thu xếp đến đây.”

Giọng nói vang vọng cực kỳ dễ nghe.

Ngụy Ngũ kề cà bưng rượu qua, lừ đừ nói: “Chỉ có nửa con gà, không có nhiều.”

Lý Thanh Quân vẫn một mực lẳng lặng uống rượu, nhưng ánh mắt y vài lần rơi trên người Hàn Dư Tích, y từ lâu đã nhận ra môn phái của Hàn Dư Tích nhờ tua kiếm trên vỏ kiếm, đó là một thế gia giàu có đông đúc, non xanh nước biếc sinh sôi ở phía nam.

Mười năm trước, Lý Thanh Quân từng có vị bạn thân, chính là người của thế gia đó.

“Đạo trưởng, quán trọ ngài đang thuê có còn phòng trống chăng?”

Hàn Dư Tích mở miệng trước tiên, hắn thấy Lý Thanh Quân không trả lời, liền tự rót rượu cho mình, một chén lại một chén.

Ngụy Ngũ bưng một đĩa thịt gà đã băm đến, đồ nhắm rượu trên bàn Lý Thanh Quân là một đĩa đậu khô[0], hầu như chưa hề động đến.

[0] Đậu khô: đậu phụ được gia công, có vị mặn thơm ngon miệng, thích hợp nhắm rượu.

“Thực không dám dấu diếm, mỗ từng có vài lần duyên phận với đạo trưởng.”

Hàn Dư Tích cũng không nề hà sự lạnh lùng của Lý Thanh Quân.

“Chưa từng gặp mặt.”

Giọng nói Lý thanh Quân trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như nước đá.

“Đầu xuân, tại cửa hàng ở Thành Đô, có một vị công tử nhỏ tuổi bầu bạn bên cạnh đạo trưởng. Mỗ nhớ không lầm, thì đạo trưởng và cậu ta làm bạn hai tháng có thừa đi.”

Hàn Dư Tích gắp một miếng thịt gà, ngắm nghía, rồi lại như thờ ơ.

Thần sắc Lý Thanh Quân không suy chuyển, chỉ là động tác uống rượu hơi ngừng. Y yên lặng, không hề có ý đi nói chuyện, dù cho đã bị uy hiếp.

Hàn Dư Tích tự mất mặt, thế là hai người ngồi đối diện nhau im lìm, rượu ai người nấy uống. Nhưng khi Lý Thanh Quân đứng dậy, Hàn Dư Tích cũng đứng dậy, Lý Thanh Quân ra khỏi quán rượu, Hàn Dư Tích cũng theo cách không xa.

“Trong quán trọ không còn phòng trống.”

Lý Thanh Quân xoay người lại, dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng làm nổi bật, khiến gò má của y có vẻ tái nhợt, thậm chí có vẻ bệnh tật.

“Thế thì, đêm đông giá rét như này, đạo trưởng liệu có nguyện ý cưu mang không?”

Khóe miệng Hàn Dư Tích có ý cười nhàn nhạt, hắn cười rộ lên rất dễ nhìn, nhưng cũng không hiểu sao nó lại lẫn chút u sầu.

Lý Thanh Quân không thèm nhìn, tiến thẳng phía trước, Hàn Dư Tích vẫn tiếp tục đi theo.

    热门排行

    友情链接