Ta không ngờ ở nơi hẻo lánh này lại gặp được Trầm Ký Bạch.
"Trầm ca ca,ệnHoaHảiĐườngLấnÁtHoaLê
olympic tashkent ta đã ngưỡng mộ huynh từ lâu, huynh có thể…"
Giọng nói ngọt ngào vang lên từ phía sau hòn non bộ.
Ôi chao mẫu thân của ta ơi.
"Đây là vị tiểu thư nhà nào mà dám cả gan, giữa ban ngày ban mặt lại dám cùng nam nhân ngoại gia tư tình."
Ta thò đầu ra muốn lén nhìn cho rõ là ai, nhưng đột nhiên thấy một đôi lông mày thanh thú rất quen thuộc, ta lập tức quay đầu bỏ chạy.
"A Đường."
Giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng.
Bước chân ta liền khựng lại.
Hắn phát hiện ra ta rồi.
Ta biết bí mật của Trầm Ký Bạch rồi, liệu hắn có trách ta phá hỏng chuyện tốt của hắn không?
Nhưng Trầm Ký Bạch vui buồn không lộ ra mặt, ta không thể nhìn ra hắn có tức giận hay không.
"Nữ nhi cần giữ gìn danh tiết, những lời này sau này không được nói nữa."
Huynh ấy nhẹ nhàng khiển trách cô nương kia một câu, rồi bước về phía ta.
Chúng ta sóng vai bước đi, suốt quãng đường không nói một lời.
Ta chịu không nổi sự im lặng này, cười nói để phá tan bầu không khí: "Biểu ca thật có phúc, ở kinh thành có không ít cô nương ngưỡng mộ huynh đó."
"Ừ?"
Huynh ấy ngẩng đầu quan sát ta, đôi mắt đen láy sâu thẳm.
Tự nhiên ta cảm thấy có chút không thoải mái.
"Đôi khuyên tai san hô ta tặng hôm trước, sao không thấy muội đeo?"
Khuyên tai?
Ta chợt nhớ ra.
Trầm Ký Bạch ra ngoài làm việc, hôm trước về có mang theo một số lễ vật, khiến cho các tỷ muội trong nhà họ Trầm ai cũng vui mừng.
Lúc đó ta đứng ở góc phòng, không hề nghĩ hắn sẽ mang đồ cho mình.
Nhưng không chỉ mang, hắn còn đích thân đưa hộp quà đến trước mặt ta.
Khi đó ta đang ngẩn ngơ, phải một lúc lâu mới định thần lại.
"Không muốn nhận à?"
Giọng hắn cuối câu mang theo vẻ hài hước, âm thanh trong trẻo và dịu dàng, như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua lòng ta.
Ta không hiểu sao, vội vàng nhận lấy đồ, nhỏ giọng nói: "Đa tạ biểu ca."
Tác Giả:Cúp C1