Truyện Trợ Lý Lâm Có Lời Muốn Nói_ket qua viking
作者:La liga 来源:La liga 浏览: 【大中小】 发布时间:2025-01-11 02:04:18 评论数:
Trong ba ngày nghỉ tết,ệnTrợLýLâmCóLờiMuốnNóket qua viking Lâm Hồi không cho phép Hạ Kiến Sơn làm việc.
“Công việc thiếu ba ngày không có vấn đề gì.” Lâm Hồi nói.
Hạ Kiến Sơn suy nghĩ một lát: “Hình như anh chưa từng nghỉ ngơi lâu như thế.”
Lúc nói lời này thì Hạ Kiến Sơn đang đọc sách, hắn và Lâm Hồi thức dậy lúc chín giờ, sau khi đánh răng rửa mặt, Lâm Hồi làm bữa sáng, ăn xong hai người lại lên giường nằm.
Bức rèm trong phòng chắn tất cả tia sáng, Hạ Kiến Sơn mở đèn dựa vào đầu giường đọc sách, Lâm Hồi nằm gối lên người hắn xem điện thoại, hai người trò chuyện câu được câu không, ban ngày mà như buổi tối.
Nghe Hạ Kiến Sơn nói vậy, Lâm Hồi đáp: “Thế thì tập làm quen từ bây giờ.” Giọng điệu rất ngang ngược.
“Chúng ta định làm gì đây?”
“Em không biết, nghĩ gì thì làm cái đấy, hoặc không làm gì cũng được, cứ để thời gian trôi qua như thế.”
Hạ Kiến Sơn ngẫm nghĩ rồi đặt sách xuống, cúi đầu nhìn Lâm Hồi, nói nghiêm túc: “Vậy em kể chuyện lúc trước được không?”
“Lúc trước” là hồi còn yêu thầm. Từ mấy hôm trước Lâm Hồi bày tỏ tâm ý, anh đã cảm thấy Hạ Kiến Sơn thay đổi, trở nên dính người hơn, đặc biệt là thích nghe anh kể chuyện yêu thầm.
Lâm Hồi bỏ điện thoại ra, hơi buồn cười: “Sao anh cứ muốn nghe vậy, có phải trong lòng rất vui vẻ không, đắc ý lắm hử?”
Hạ Kiến Sơn lắc đầu: “Đôi khi anh cảm thấy chúng ta đã yêu nhau từ lâu rồi, vì vậy anh muốn tìm kiếm dấu vết xem mình đã thích em từ bao giờ.”
“Đó là bởi em là trợ lý của anh lâu lắm rồi ấy.” Ánh mắt Lâm Hồi dịu dàng, “Tính đến hiện tại đã chín năm rồi sếp Hạ à.”
Hạ Kiến Sơn xoay người đè Lâm Hồi dưới thân, ngón tay lướt qua lông mày, đôi mắt, cái mũi, cuối cùng dừng lại ở đôi môi Lâm Hồi: “Sếp Lâm.”
Lâm Hồi mỉm cười: “Em đây.”
“Lâm Hồi.”
“Em đây.”
“Trợ lý Lâm.”
“Em ở đây, đây rồi.”
“Trong khoảng thời gian anh không biết ấy, em có từng nghĩ chúng ta sẽ có ngày này không?”
Lâm Hồi vuốt ve gương mặt Hạ Kiến Sơn, nói nhỏ: “Mỗi ngày em đều tưởng tượng.”
“Vậy em nên kể cho anh nghe nhiều hơn, rõ ràng có mặt anh mà anh không hay biết gì.”
Lâm Hồi mỉm cười lắc đầu.
Hạ Kiến Sơn không chịu từ bỏ: “Chắc chắn có một khoảnh khắc anh đã rung động, nhưng em không biết, anh cũng không biết, anh muốn tìm ra.”
“Có thật sao?”
“Có, có thể là lúc em làm việc, hoặc là em cười rộ lên, cũng có thể là lúc ăn cơm hay nói chuyện…” Hạ Kiến Sơn tạm dừng rồi lại gọi, “Trợ lý Lâm… Trợ lý Lâm.”
Lâm Hồi sắp phát điên: “Không được gọi nữa… ưm…”
Hạ Kiến Sơn cúi đầu hôn lên môi anh.
Hai người làm loạn trên giường đến giữa trưa, bụng kháng nghị thì Hạ Kiến Sơn và Lâm Hồi mới nhớ cần ăn cơm.
Lâm Hồi mở app lướt một vòng, nếu đặt thì phải đợi, nhưng không đặt thì lại không muốn ra ngoài ăn. Lâm Hồi đang do dự, đầu bỗng nảy số, nói với Hạ Kiến Sơn: “Anh xem em làm ảo thuật đây, nháy mắt biến ra một đống đồ ăn.”
Chỉ thấy Lâm Hồi lấy điện thoại ta, mở nhóm chat tên là “Phòng trà Vạn Trúc” nhắn một tin: Hôm nay tôi tăng ca ở công ty, không muốn gọi cơm hộp, mọi người có mỳ gói không? Tầng mười hai không dự trữ hàng.”
“Em muốn ăn mì gói?” Hạ Kiến Sơn hiếu kì.
Lâm Hồi cười lắc đầu: “Không ăn mì gói, anh chờ đi.”
Dù sao là kỳ nghỉ, mọi người đều nhàn rỗi, Lâm Hồi vừa nhắn thì đã có không ít người trả lời:
Tiết Lê: Hôm nay trợ lý Lâm tăng ca à? Trên quầy có hai quả cam, nếu trợ lý Lâm không chê thì cứ lấy mà ăn.
Annie: Anh xuống phòng nghỉ ở tầng tám xem, tủ lạnh đầy thức ăn, @Lưu Vân nhớ bổ sung thức ăn nhanh vào phòng nghỉ ở tầng mười hai.
Triệu Hiểu Hiểu: Trợ lý Lâm, ngăn kéo bên trái bàn làm việc của tôi có rất nhiều đồ ăn vặt, có cả bánh quy, vị cà chua ăn rất ngon.
Mạnh Hải Hà: Trợ lý Lâm, tủ lạnh ở tầng tám có sủi cảo và mì sợi, nồi điện cất trong ngăn tủ bên cạnh.
Lưu Vân: @Annie tôi biết rồi. Trợ lý Lâm, tầng sáu hẳn là còn ít mì gói, anh thử xuống tìm xem.
…
Chẳng bao lâu sau, màn hình tràn đầy tin nhắn Wechat. Hạ Kiến Sơn xem mà ghen tị: “Trợ lý Lâm, nhân duyên của em tốt thật đấy.”
“Anh có ăn không?”
Hạ Kiến Sơn nói khéo: “Bữa trưa chúng ta ăn đơn giản, tối về anh nấu cho em ăn.”
“Công việc thiếu ba ngày không có vấn đề gì.” Lâm Hồi nói.
Hạ Kiến Sơn suy nghĩ một lát: “Hình như anh chưa từng nghỉ ngơi lâu như thế.”
Lúc nói lời này thì Hạ Kiến Sơn đang đọc sách, hắn và Lâm Hồi thức dậy lúc chín giờ, sau khi đánh răng rửa mặt, Lâm Hồi làm bữa sáng, ăn xong hai người lại lên giường nằm.
Bức rèm trong phòng chắn tất cả tia sáng, Hạ Kiến Sơn mở đèn dựa vào đầu giường đọc sách, Lâm Hồi nằm gối lên người hắn xem điện thoại, hai người trò chuyện câu được câu không, ban ngày mà như buổi tối.
Nghe Hạ Kiến Sơn nói vậy, Lâm Hồi đáp: “Thế thì tập làm quen từ bây giờ.” Giọng điệu rất ngang ngược.
“Chúng ta định làm gì đây?”
“Em không biết, nghĩ gì thì làm cái đấy, hoặc không làm gì cũng được, cứ để thời gian trôi qua như thế.”
Hạ Kiến Sơn ngẫm nghĩ rồi đặt sách xuống, cúi đầu nhìn Lâm Hồi, nói nghiêm túc: “Vậy em kể chuyện lúc trước được không?”
“Lúc trước” là hồi còn yêu thầm. Từ mấy hôm trước Lâm Hồi bày tỏ tâm ý, anh đã cảm thấy Hạ Kiến Sơn thay đổi, trở nên dính người hơn, đặc biệt là thích nghe anh kể chuyện yêu thầm.
Lâm Hồi bỏ điện thoại ra, hơi buồn cười: “Sao anh cứ muốn nghe vậy, có phải trong lòng rất vui vẻ không, đắc ý lắm hử?”
Hạ Kiến Sơn lắc đầu: “Đôi khi anh cảm thấy chúng ta đã yêu nhau từ lâu rồi, vì vậy anh muốn tìm kiếm dấu vết xem mình đã thích em từ bao giờ.”
“Đó là bởi em là trợ lý của anh lâu lắm rồi ấy.” Ánh mắt Lâm Hồi dịu dàng, “Tính đến hiện tại đã chín năm rồi sếp Hạ à.”
Hạ Kiến Sơn xoay người đè Lâm Hồi dưới thân, ngón tay lướt qua lông mày, đôi mắt, cái mũi, cuối cùng dừng lại ở đôi môi Lâm Hồi: “Sếp Lâm.”
Lâm Hồi mỉm cười: “Em đây.”
“Lâm Hồi.”
“Em đây.”
“Trợ lý Lâm.”
“Em ở đây, đây rồi.”
“Trong khoảng thời gian anh không biết ấy, em có từng nghĩ chúng ta sẽ có ngày này không?”
Lâm Hồi vuốt ve gương mặt Hạ Kiến Sơn, nói nhỏ: “Mỗi ngày em đều tưởng tượng.”
“Vậy em nên kể cho anh nghe nhiều hơn, rõ ràng có mặt anh mà anh không hay biết gì.”
Lâm Hồi mỉm cười lắc đầu.
Hạ Kiến Sơn không chịu từ bỏ: “Chắc chắn có một khoảnh khắc anh đã rung động, nhưng em không biết, anh cũng không biết, anh muốn tìm ra.”
“Có thật sao?”
“Có, có thể là lúc em làm việc, hoặc là em cười rộ lên, cũng có thể là lúc ăn cơm hay nói chuyện…” Hạ Kiến Sơn tạm dừng rồi lại gọi, “Trợ lý Lâm… Trợ lý Lâm.”
Lâm Hồi sắp phát điên: “Không được gọi nữa… ưm…”
Hạ Kiến Sơn cúi đầu hôn lên môi anh.
Hai người làm loạn trên giường đến giữa trưa, bụng kháng nghị thì Hạ Kiến Sơn và Lâm Hồi mới nhớ cần ăn cơm.
Lâm Hồi mở app lướt một vòng, nếu đặt thì phải đợi, nhưng không đặt thì lại không muốn ra ngoài ăn. Lâm Hồi đang do dự, đầu bỗng nảy số, nói với Hạ Kiến Sơn: “Anh xem em làm ảo thuật đây, nháy mắt biến ra một đống đồ ăn.”
Chỉ thấy Lâm Hồi lấy điện thoại ta, mở nhóm chat tên là “Phòng trà Vạn Trúc” nhắn một tin: Hôm nay tôi tăng ca ở công ty, không muốn gọi cơm hộp, mọi người có mỳ gói không? Tầng mười hai không dự trữ hàng.”
“Em muốn ăn mì gói?” Hạ Kiến Sơn hiếu kì.
Lâm Hồi cười lắc đầu: “Không ăn mì gói, anh chờ đi.”
Dù sao là kỳ nghỉ, mọi người đều nhàn rỗi, Lâm Hồi vừa nhắn thì đã có không ít người trả lời:
Tiết Lê: Hôm nay trợ lý Lâm tăng ca à? Trên quầy có hai quả cam, nếu trợ lý Lâm không chê thì cứ lấy mà ăn.
Annie: Anh xuống phòng nghỉ ở tầng tám xem, tủ lạnh đầy thức ăn, @Lưu Vân nhớ bổ sung thức ăn nhanh vào phòng nghỉ ở tầng mười hai.
Triệu Hiểu Hiểu: Trợ lý Lâm, ngăn kéo bên trái bàn làm việc của tôi có rất nhiều đồ ăn vặt, có cả bánh quy, vị cà chua ăn rất ngon.
Mạnh Hải Hà: Trợ lý Lâm, tủ lạnh ở tầng tám có sủi cảo và mì sợi, nồi điện cất trong ngăn tủ bên cạnh.
Lưu Vân: @Annie tôi biết rồi. Trợ lý Lâm, tầng sáu hẳn là còn ít mì gói, anh thử xuống tìm xem.
…
Chẳng bao lâu sau, màn hình tràn đầy tin nhắn Wechat. Hạ Kiến Sơn xem mà ghen tị: “Trợ lý Lâm, nhân duyên của em tốt thật đấy.”
“Anh có ăn không?”
Hạ Kiến Sơn nói khéo: “Bữa trưa chúng ta ăn đơn giản, tối về anh nấu cho em ăn.”