当前位置:首页 >Cúp C1 >Truyện Bàn Luận Làm Sao Cùng Đối Tượng 419 Chia Tay Hòa Bình_kết quả cúp c3 châu âu hôm nay

Truyện Bàn Luận Làm Sao Cùng Đối Tượng 419 Chia Tay Hòa Bình_kết quả cúp c3 châu âu hôm nay

2025-01-12 03:26:26 [Thể thao] 来源:Betway
81.

Tôi có hơi hơi không hiểu lắm tình huống hiện tại.

Mẹ tôi đang kéo lấy tay Yến Thâm,ệnBànLuậnLàmSaoCùngĐốiTượngChiaTayHòaBìkết quả cúp c3 châu âu hôm nay luyên tha luyên thuyên gì đó, ánh mắt thi thoảng lại liếc về phía bên tôi. 

Mà tôi thì đang ngồi trong khu nghỉ ngơi, bị bố ấn vai, một mặt bắt đầu thảo luận nhân sinh. 

Bố tôi đặc biệt giỏi nói chuyện, không phải cái kiểu nói ồn ào ầm ĩ, mà ông là kiểu có thể nói chuyện một cách siêng năng liền tù tì, không ngừng tưới súp gà tâm hồn cho người khác, làm bạn choáng váng đến mức chỉ còn cách ngậm chặt miệng. 

Không biết ông đã nhận được nhiệm vụ kỳ quặc nào từ mẹ của tôi, vừa mở miệng đã quăng ra quả bom ngàn kí: “Trong đời người, gặp được một người thích hợp với mình không dễ dàng.”

Tôi mặt vô biểu tình gật đầu, trong lòng đã sớm phụ họa để ông nói xong nhanh nhanh lên. 

Bố tôi nói liến thoắng một mạch: “Đừng tưởng rằng mình còn trẻ, tình yêu không đợi con lớn bao nhiêu, đừng có chờ đến khi người ta không chờ được nữa mà đi mất, con có ngồi tàu hỏa cũng đuổi không kịp đâu.”

Tôi vẫn gật đầu phụ họa như cũ. 

Bố tôi lấy ra khí thế lúc diễn thuyết cho người ta, bỗng dưng giơ tay vỗ lên ót tôi một cái: “Mẹ con nói, lần này con nói chuyện với bạn phải nghiêm túc chút, đừng có đệt tam đệt tứ* nữa. Nhìn đi, đứa trẻ đó ngoan như vậy, chuyện này mẹ con và ta đã quyết định rồi, năm mới đưa người ta về nhà ăn cơm.

*Chửi bậy

Cuối cùng tôi không thể nhịn được nữa: “Bố, sự tình thật sự không phải như hai người nghĩ.”

82.

Tôi và bố tôi mắt to trừng mắt nhỏ. 

Hồi lâu sau, bố tôi mở miệng trước: “Hai đứa cãi nhau à? Hay là người ta không tốt?” 

Tôi liến thoắng: “Bọn con không cãi nhau, hắn ta thật sự không tốt.”

Có bạn trai còn ra ngoài vờn hoa ghẹo bướm*, sao có thể coi là người tốt được chớ? 

Nguyên gốc 勾三搭四 câu tam đáp tứ: chỉ hành động lăng nhăng không chung thủy, mình lấy câu Việt Nam cho thân thuộc=)) 

Bố tôi giơ tay ấn một cái lên vai tôi, nói sâu xa: “Đừng giận dỗi nữa, năm đó ta và mẹ con cũng giận dỗi nhau như thế, không phải cuối cùng vẫn phải chủ động cúi đầu sao?” 

Tôi: …

Bố tôi: “Còn người không ai hoàn mỹ cả, hạnh phúc không bao giờ có được 100%, nếu đã không thể nắm được nhiều như vậy, yêu cầu của con hà cớ gì mà phải cao như vậy hả?” 

Tôi: “Cái…” 

Bố tôi thở dài một hơi: “Thế này, bố hỏi con một vấn đề, người đó gọi là Tiểu Yến nhỉ.”

Tôi lơ mơ gật gật đầu. 

Bố tôi hỏi: “Lúc con và cậu ta ở bên cạnh nhau, vui vẻ không?” 

Tôi nghĩ ngợi, hình như thật sự hổng có chỗ nào vui vẻ cả. 

Ngoại trừ kỹ thuật của hắn kém đến mức làm mông tôi đau cả ngày, nhưng lời này tôi đâu thể nói ra được. 

Thế là tôi cau mày: “Cứ như vậy đi.”

Ba tôi đấm ngực dậm chân: “Biết vì sao ta và mẹ con có thể càng sống càng trẻ ra không? Bởi vì mỗi ngày ta và mẹ con đều biết làm cho đối phương càng sống càng vui sướng. Con có thể vui vẻ làm chính mình, đây là bởi vì con cảm nhận được bản thân được yêu thương, con đã gặp được bóng hình tốt nhất của tình yêu. Có người yêu, có sự nghiệp, Thiên Tinh, con không thể cứ mê muội đòi hỏi từ Tiểu Yến mà lại không bỏ ra thứ gì. Tuy rằng con người Tiểu Yến nhìn qua rất ưu tú, nhưng con không thể tự ti, con là đứa con duy nhất của bố và mẹ, con càng tự ti, thì lại càng dễ mất đi hy vọng. Con phải chờ mong về ngày mai, chờ mong nắng ấm, mới có thể vui vui vẻ vẻ mà lớn lên!”

Tôi: “Ôi, người có khát không?” 

Bố tôi chẹp chẹp miệng: “Có chút.”

83.

Không biết mẹ tôi nói chuyện với Yến Thâm cái gì, tóm lại lúc tiễn hai tượng phật lớn đi, đến bao lì xì mẹ tôi cũng móc ra rồi. 

Yến Thâm cười khoát tay: “Dì à, không cần đâu ạ.”

Mẹ tôi hờn dỗi tát nhẹ lên tay hắn một cái: “Bao lì xì này ta đã cất ở trong túi xách hơn một năm nay, chính là để lúc này tặng đi, con không nhận chính là không thích Thiên Tinh nhà ta rồi.”

Ai ngờ Yến Thâm vừa nghe, vậy mà lại không từ chối nữa. 

Tôi nhìn góc bao lì xì lộ ra trong túi hắn mà cạn lời, luôn có một loại cảm giác đã bán mông cho người ta còn bị lấy tiền. 

Giữa trưa nắng chói chang, tôi im lặng cùng Yến Thâm đi ra đại sảnh, vẫn còn đang chuẩn bị muốn nói vài lời, trước mặt liền nghênh đón một chiếc xe đẩy cơm hộp. 

Tôi giương mắt theo tiếng kêu, đẩy xe chính là cậu phụ trách trẻ tuổi ngăn người chụp ảnh kia____Cảnh Bác Minh. 

Cậu ta rõ ràng nhìn thấy tôi là Yến Thâm, lại một lần nữa gật đầu cười. 

Nụ cười này của cậu ta, trong lòng tôi lại dâng lên một cảm giác quen thuộc. 

Tôi nghĩ ngợi, rốt cuộc tôi đã nhìn qua gương mặt đó ở đâu rồi cơ chứ? 

84.

Tôi chậc chậc lưỡi kéo tờ giấy kẹp trên cửa sổ xe ra, trong đầu nghĩ: Phải rồi, tiền mẹ tôi cho anh cứ coi như là để bù tiền phạt đi. 

Yến Thâm lấy lại giấy phạt, mở cửa ghế phụ để tôi vào: “Buổi trưa muốn ăn gì?” 

Tôi thu chân, nhìn hắn đi vòng qua ngồi vào ghế lái, hỏi ngược một câu: “Anh cảm thấy tôi muốn ăn gì?” 

Yến Thâm thắt dây an toàn, không để ý đến tôi khiêu khích: “Ừm… Em muốn ăn món Quảng Đông không?” 

Tôi thuận miệng qua loa lấy lệ: “Được, vậy thì đi ăn món Quảng Đông đi.”

Hắn cầm vô lăng, nghiêng đầu nhìn tôi một cái bật cười: “Tôi đang hỏi em mà.”

Tôi nhìn lại, tức giận nói: “Anh rườm rà thật đấy. Nếu anh đoán cái đầu tiên là món Quảng Đông, chính là chứng tỏ anh muốn ăn món Quảng Đông, vậy chúng ta đi ăn thôi. 

Vừa dứt lời, ánh mắt hắn trở nên mờ mịt không rõ.

Tôi trơ mắt nhìn hắn trở tay tháo dây an toàn vừa thắt xong, đưa đầu tới nâng mặt tôi hôi lên. 

Tôi để cho hắn hôn chính diện, răng cũng chưa kịp đóng lại, chỉ có thể đẩy nhẹ ngực hắn. 

Không biết Yến Thâm ăn phải thuốc nổ gì, cắn đến nỗi đầu lưỡi tôi đau vãi.

Không biết qua bao lâu, hắn buông lỏng tay, để cho tôi ngồi phịch tại chỗ hít lấy hít để không khí trong lành. 

Tôi còn chưa kịp mắng hắn một câu ‘bệnh thần kinh’, hắn đã không kịp báo trước mà nắm lấy tay tôi, hôn nhẹ lên đầu ngón tay. 

Tôi run một cái, đem những lời thô tục nuốt trở về, chỉ có thể lầm bà lầm bầm: “Rốt cuộc anh có biết hôn không đấy hả, da môi tôi cũng sắp rớt ra rồi đấy.”

Yến Thâm đặt ngón tay lên mép tôi lau nhẹ: “Em dạy tôi?” 

Tôi đệt đệt đệt. 

(责任编辑:Cúp C2)

    推荐文章
    热点阅读