会员登录 - 用户注册 - 设为首页 - 加入收藏 - 网站地图 Truyện Nhật Ký Sinh Tồn Trên Gác Mái_kèo bóng trực tiếp!

Truyện Nhật Ký Sinh Tồn Trên Gác Mái_kèo bóng trực tiếp

时间:2025-01-10 04:59:59 来源:Betway 作者:Cúp C2 阅读:179次
Phần 1/4

1.

Thời điểm người ta bắt đầu biến thành zombie,ệnNhậtKýSinhTồnTrênGácMákèo bóng trực tiếp gia đình tôi đang ở trong nhà để chúc mừng sinh nhật tuổi 13 của em trai tôi.

Nó ngồi chễm chệ như ông hoàng giữa bố và bà nội, mẹ thì châm nến trên bánh gatô cho nó, cười hân hoan nói:

"Chúc Ưu Ưu nhà mình sang tuổi mới ngày nào cũng vui vẻ, hạnh phúc."

Em tôi, Trương Ninh Ưu, bĩu môi: "Quà sinh nhật của con đâu?"

Bố vội vàng đặt điện thoại vừa mua vào lòng nó, cười khà khà xoa đầu con trai: "Nhìn này con yêu, điện thoại con muốn đây."

Thế nó mới chịu tươi tỉnh lên.

Tôi thờ ơ nhìn cảnh cha hiền con thảo vui vẻ hòa thuận của bọn họ.

Xưa nay không ai trong cái nhà này nhớ tới việc tổ chức sinh nhật cho tôi, cũng chưa từng tặng tôi lấy nổi một món quà nào, ngay cả chi phí học đại học cũng là do tôi tự mình làm thêm tích cóp được.

Bà nội cứ hễ mở miệng ra lại mắng tôi là thứ nuôi chỉ tổ lỗ vốn và đồ sao chổi xui xẻo. Mẹ cả ngày chỉ biết sai tôi làm hết việc nọ việc kia. Còn bố chẳng bao giờ tươi cười khi nói chuyện với tôi. Đôi khi tôi tự hỏi liệu mình có phải con ruột của bọn họ không, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?

"Hôm nay là sinh nhật Ưu Ưu, mày trưng cái bản mặt mếu máo như nhà có tang ấy làm gì? Nhìn đã thấy xúi quẩy rồi." Bà nội nhíu mày răn dạy tôi. "Không muốn ở đây thì cút về phòng mày đi."

Bố mẹ không nói gì, thậm chí họ còn không liếc mắt nhìn tôi lấy nổi một cái, chỉ lo cắt bánh và gắp thức ăn cho Trương Ninh Ưu.

Trương Ninh Ưu thì ngược lại, nó nhìn tôi, ánh mắt đắc ý như cười như không kia tựa lưỡi dao thọc vào tim tôi.

Nếu là lúc trước thì tôi còn thấy đau lòng chứ bây giờ tim đã chai sạn từ lâu, tôi không buồn rầu gì nữa.

Bỏ lại tiếng cười nói vui vẻ sau lưng, tôi vào căn phòng nhỏ của mình.

Trong cái gia đình này, tôi chẳng khác nào một người ngoài không được chào đón.

Đúng lúc này, ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng rít làm tôi giật nảy mình.

Tôi ghé mắt nhìn qua cửa kính, phát hiện một người phụ nữ máu me be bét đang bổ nhào vào một người khác dưới chân cột đèn đường rồi đột ngột cắn chặt cổ người ta không buông. Cô gái bị đè phía dưới giãy dụa kiểu gì cũng không đẩy ra được.

Vài người xung quanh định chạy lại kéo ra, một số người thì quay video. Bỗng người phụ nữ đang hành hung kia vùng dậy vọt tới cạnh một người đàn ông và cắn thẳng lên mặt ông ta.

Những tiếng thét nháo nhào vang lên đầy hỗn loạn. Người phụ nữ bị cắn đầu tiên bắt đầu co giật trên mặt đất, chẳng bao lâu sau, cô ta đứng dậy.

Tuy nhiên tư thế trông cực kỳ quái lạ.

Có người đi ngang qua tò mò đến gần xem xét, bất thình lình lại bị xô ngã nhào xuống đất cắn xé. m thanh khóc rống gào to lập tức rú lên.

Cuối cùng là sao đây?

Hành vi của bọn họ sao lại giống zombie trong phim ảnh đến vậy?

Tôi định sang cửa sổ phòng bên cạnh nhìn cho rõ, vừa ra đến cửa phòng mình đã phát hiện cả nhà thay xong quần áo chuẩn bị ra ngoài. Thấy tôi đi ra, bà nội sầm mặt.

"Không phải mày ngủ rồi à? Ra đây làm gì?"

"Mọi người sắp ra ngoài ạ? Đã trễ thế này còn đi đâu?" Tôi nghĩ đến chuyện vừa rồi, không nhịn được mà nhíu mày: "Bây giờ bên ngoài không an toàn chút nào."

"Em mày muốn ăn vịt nướng, chúng tao đưa nó đi." Mẹ tôi vuốt tóc con trai đầy trìu mến, nói: "Mua về thì ăn không ngon nữa."

Tôi lập tức cản: "Không được, có biến rồi! Mọi người đừng đi. Vừa nãy dưới kia hỗn loạn như thế mà không ai nghe thấy hay sao? Có người bị tập kích đó, khả năng là thây ma!"

Bố tôi nhíu mày răn dạy: "Nói lung tung cái gì đấy! Rảnh quá thì ở trong phòng mày đừng có ló mặt ra, sinh nhật em trai mà chỉ biết nói ba cái thứ xui xẻo gì đâu!"

Bà nội cũng lạnh mặt lườm tôi một cái, lại bắt đầu cằn nhằn mắng tôi là đồ sao chổi.

"Không cần để ý tới nó, Ưu Ưu, chúng ta đi thôi."

Trương Ninh Ưu học theo bà nội, trợn trắng mắt với tôi.

Người một nhà thân mật sửa soạn ra ngoài.

Tôi còn định ngăn cản tiếp nhưng lại bị ánh mắt phiền chán của bố ghim chân tại chỗ, cuối cùng không nói gì thêm nữa.

Những gì cần nói tôi cũng đã nói hết rồi, bọn họ không để vào tai thì tôi cũng đành bó tay.

2.

Sau khi bọn họ ra khỏi nhà, tôi chăm chăm quan sát tình hình bên ngoài qua mắt mèo, cũng may chưa thấy có động tĩnh gì.

Đúng lúc tôi đang thấp thỏm thì có tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng thét chói tai vang lên trên hành lang.

"Quái vật! Bố, có quái vật!"

"Chạy mau, nhanh lên con trai!"

"Á! Trương Đống, ông dám đẩy tôi?!"

Trong lúc nhất thời, tiếng hét lẫn lộn vào nhau. Tôi mau chóng mở cửa, bọn họ luống cuống tay chân vọt vào.

Trương Ninh Ưu đụng thẳng vào tôi khiến tôi ngã lăn ra, nó trốn sau ghế sô pha run lẩy bẩy.

"Đóng cửa mau!" Bố kéo bà nội vào, đóng sập cửa lại.

Trên mặt bọn họ vẫn rõ rành rành nét kinh hoàng, thậm chí bà nội còn ngồi xụi lơ trên sàn.

"Bố, sao thế?" Tôi đứng lên hỏi. "Mọi người gặp phải cái gì vậy?"

Bà nội đứng dậy với vẻ mặt âm u, cho tôi một cái tát.

"Thứ lỗ vốn này! Mày biết bên ngoài có quái vật sao không nói sớm?!"

Tôi bị đánh đến ngơ cả người.

Lòng lạnh hẳn, tôi cười.

Bao nhiêu năm vậy rồi, đáng lẽ tôi phải quen từ lâu chứ nhỉ?

Đâu có ai coi tôi là thành viên trong gia đình. Đối với đám ‘người thân’ này, tôi chả khác nào máy rút tiền và hầu gái mặc cho bọn họ tha hồ hạch sách.

Tôi lại về phòng mình sau đó gửi tin nhắn cho bạn thân Trương Đoá, hỏi xem cậu ấy có biết chuyện gì không.

Cậu ấy không phản hồi.

Bên ngoài liên tục có tiếng thét chói tai, thỉnh thoảng còn nghe được còi xe cứu thương.

Tôi tìm kiếm sàng lọc một lượng thông tin lớn, nghiên cứu suốt đêm, cuối cùng cũng nắm được cơ bản các kỹ năng thiết yếu để sống sót khi đại dịch xác sống bùng nổ.

Ví dụ như làm thế nào để tránh né zombie, nên chống cự zombie ra sao và các kỹ xảo tấn công zombie…

Nhưng bây giờ còn một vấn đề nghiêm trọng nhất.

Đó chính là đồ ăn và nước uống.

Lượng dự trữ trong nhà tôi chắc chắn là không đủ, muốn sống tiếp thì phải ra ngoài tìm thêm.

Tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Tôi mơ một giấc mơ kỳ dị.

Trong mơ, dịch zombie cũng bùng nổ.

Ăn hết đồ trong nhà xong thì phải có người ra ngoài tìm kiếm thêm nhu yếu phẩm.

Ban đầu là tôi và bố mẹ cùng đi, Trương Ninh Ưu và bà nội ở nhà. Về sau bố bị thương, mẹ bảo cần chăm sóc ông ta nên cuối cùng trách nhiệm tìm kiếm đồ dùng thiết yếu lại dồn hết lên vai tôi.

Thức ăn tìm được phần lớn đều chui vào bụng Trương Ninh Ưu cả, sau đó đến lượt bố mẹ và bà. Đợi bọn họ ăn xong hết, thừa thãi còn lại bao nhiêu thì mới là phần của tôi.

(责任编辑:Nhà cái uy tín)

相关内容
  • Lời chúc Tết Dương lịch bằng tiếng Anh chuẩn và ý nghĩa 2024
  • TX.Bến Cát: Hoàn thành đại hội Đảng cấp cơ sở
  • Thúc đẩy giao thương Việt Nam
  • Nhiều công trình ích nước, lợi dân
  • Sao Việt 15/11/2023: Diễm Quỳnh xinh đẹp bên Anh Tuấn
  • Phú Giáo: Họp mặt kỷ niệm 90 năm Ngày báo chí cách mạng Việt Nam
  • Giao lưu với Đại tá
  • Xã Phú An, Tx.Bến Cát: Chung tay xây dựng nông thôn mới
推荐内容
  • Ẩn ý của Nga khi phủ lốp xe lên dàn máy bay quân sự 
  • Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng tới Malaysia
  • Cục Thuế Bình Dương: Quyết liệt cải cách thủ tục hành chính
  • Chuẩn bị tổ chức Đại hội Công dân trẻ tiêu biểu tỉnh Bình Dương lần I năm 2015
  • Món ngon: Làm bánh sừng bò California đặc biệt kèm với nhân sushi
  • Từ lời thề trước đình Tân Trào đến bản Tuyên ngôn độc lập