Tuần đầu tiên đi học,ệnEmGhénhận định west ham vs chelsea tối qua Đào Tra học bài đến khi trời rạng sáng, mãi tới gần bảy giờ sáng cậu mới dậy.
"Binh binh."
"Cốc cốc."
"Bộp bộp."
Bên ngoài có ai đó gõ vào cánh cửa sổ phòng cậu.
"Tra Tra, mở cửa sổ ra đi, tớ có đồ nhờ cậu đưa cho anh Lâm Mị này."
Là giọng của Trương Tiểu Quất.
Phòng của Đào Tra nằm ở tầng một, các nhà của ngõ Anh Vũ này đều kiểu như vậy, các tòa tầm ba bốn năm sáu tầng có cách phòng nhỏ khác nhau có cả sân nhỏ. Đào Tra ngại lên lầu lại phải đυ.ng mặt Lâm Mị nên chọn ở lầu một --- nhưng mà vậy thì lại tiện cho cặp chị em sinh đôi Trương Tiểu Quất và Trương Tiểu Dữu do cả hai cô nàng đều si mê Lâm Mị.
Đào Tra mơ màng nhìn chằm chằm lên trần nhà, cố hết sức mới chui ra khỏi chăn được xong phải đè nén cơn phiền phức đi ra ngoài mở cửa sổ, ló ra ngoài là một gương mặt tèm nhem đầy ngây thơ: "Chuyện gì đấy?" Trương Tiểu Quất bưng bánh bao như thể ôm cái gì quý giá lắm, đưa về phía Đào Tra: "Mẹ tôi làm bánh bao nhân rau mận, nhờ cậu tặng cho anh Lâm Mị được không?"
Anh Lâm Mị ~~~
Đào Tra thầm nhại lại giọng điệu õng ẹo của Trương Tiểu Quất trong bụng, cân nhắc một lúc mới đáp: "Sao cậu không tự sang đưa cho Lâm Mị đi?"
"Đào Tra, làm ơn đi mà, thỉnh thoảng anh Lâm Mị còn nói với cậu vài câu chứ bọn tôi đây đến cả chào hỏi còn không có nữa. Trương Tiểu Quất chắp tay trước ngực, sau lưng cô truyền tới tiếng gầm thét của mẹ mình nên lúc nói còn gấp rút hơn: "Đi mà đi mà, chờ lát nữa tan học tôi đưa sang cho cậu ăn nhé."
Cô hạ cửa sổ xuống, Trương Tiểu Dữu phía sau ho lên: "Trương Tiểu Quất, đi thôi!"
Ngoài cửa sổ lại trở nên yên tĩnh, tiếng hai cô nữ sinh cười toe toét vui đùa ầm ĩ cũng dần dần không còn. Đào Tra ngồi trước cửa sổ cầm cái bánh bao.
Lâm Mị mà Trương Tiểu Quất nhắc tới chính là căn đối diện diện tòa của Đào Tra.
Hầu hết các tòa lầu ở ngõ ngô đồng đều có bốn năm tầng, trong mỗi tầng có vài gia đình sinh sống. Còn nhà Lâm Mị là một tòa sáu tầng, tất cả đều là của hắn, mẹ Lâm Mị là người đôi mắt khá tinh tường và tài hoa nên việc trang trí cho căn nhà đẹp hơn hẳn những căn khác, trong sân trồng đủ các loại hoa muôn màu muôn vẻ, không giống nhà cậu chỉ có giàn mướp giàn leo thêm một chùm dưa trông xấu vô cùng!
Phía đối diện bên ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng của mẹ Lâm Mị.
"Lâm Mị, uống sữa bò xong rồi đi học nhé."
Nghe thấy Trịnh Bình gọi tên Lâm Mị, bỗng nhiên Đào Tra thẳng người dậy, mái tóc đen bù xù dựng đứng lên, đuôi tóc có mấy lọn tóc chỉa thẳng. Suy nghĩ nửa phút, Đào Hạo trịnh trọng đặt bánh bao lên bàn, sau đó phồng má đấm một cái về phía cái bánh bao.
Cậu dùng lực mạnh đến mức sách trên bàn cũng rung chuyển, bánh bao lập tức bị ép phẳng như một cái dĩa tròn.
Để coi anh còn anh uống thế nào nữa. Đào Tra rút tay lại, từ từ cong khóe miệng, đáy mắt không khỏi trở nên đắc ý.
Cậu ghét rất nhiều người.
Như hai chị em Trương Tiểu Quất Trương Tiểu Dữu lúc nào cũng gõ cửa sổ nhà cậu, hàng xóm tưới hoa luôn tưới luôn vào sân cậu, cả bà dì bao giờ cũng ức hϊếp người cha hiền lành của cậu nữa...
Trong số đó Lâm Mị là kẻ quá đáng nhất.
....
Đào Tra lấy tiền tiêu vặt hôm nay trên bàn rồi cầm theo bánh bao đi ra ngoài, nghĩ đến tên Lâm Mị thích coi trọng những thứ đẹp đẽ phải ăn một cái bánh bao xấu xí như vậy khiến trong lòng cậu thấy vui mừng không thôi.
Mợ mập cách vách vừa đi mua bữa sáng về, vạt váy mới vừa lướt qua còn cười tủm mỉm chào hỏi với cậu: "Tâm trạng Tra Tra hôm nay tốt quá nhỉ?"
Đào Tra trưng bộ mặt trắng bóc: "Chào mợ buổi sáng ạ."
Cậu trông ngoan ngoãn lại thêm gương mặt tròn tròn, trông như được cưng chiều từ bé thêm làm da trắng như trứng gà bóc.
Cười một cái, khóa miệng cong lên, đuôi mắt rũ xuống trông như mặt trăng lưỡi liềm, thêm đôi mắt biết cười như hai trăng lưỡi liềm nữa, một chút tính công kích cũng không có, ai nhìn cũng thấy mềm mại đáng yêu muốn bắt nạt. Mọi người trong ngõ nhỏ thích không thôi --- tất cả mọi người đều nói do cha mẹ cậu là người chất phát thành thật nên mới sinh ra được đứa nhỏ Đào Tra như vậy, từ nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Lâm Mị còn đang ở phòng khách lầu hai ăn điểm tâm, trên tay cầm một hộp sữa ấm chưa mở ra, chỉ đang chuyên tâm ăn cháo phi lê cá trong bát.
Lầu hai đối diện mợ mập đang lớn tiếng nói i ỏi, tiếng Đào Tra trả lời ngọt ngào như đường làm Lâm Mị phải tăng tốc ăn cho xong phần đồ ăn.
Đào Tra đến giữa sân nhà Lâm Mị rồi đứng bất động ở đấy: "Dì Bình ơi, con đến đưa đồ cho Lâm Mị ạ." Còn lâu cậu mới bước vào cửa nhà Lâm Mị nhé, xúi quẩy.
Bên trái cửa vang lên tiếng có người đi xuống cầu thang, từng bước một, nhịp đi rất đều, Đào Tra còn tưởng là mẹ hắn, nào ngờ sau khi chủ nhân đến trước mặt cậu mới nhận ra đó là Lâm Mị.
Lâm Mị đã thay đồng phục xong, quần áo được ủi thẳng tắp không tìm ra được chút nếp nhăn nào, đôi mắt màu trà được khảm trong hốc mắt sâu làm nổi bật hàng lông mày núi tuyết, hơi thở ấm áp quanh quẩn khắp toàn thân của hắn.