Truyện Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta_giải u19 đức

 人参与 | 时间:2025-01-11 04:01:00
Trần Nhữ Tâm nhắm hai mắt,ệnPhảnDiệnNamNuôiNhốgiải u19 đức sắp xếp lại thông tin nhiệm vụ cùng với thông tin cơ bản của thế giới này mà hệ thống vừa truyền cho cô.

Đầu váng mắt hoa khiến cô không khỏi nhíu mày, phải mất một lúc lâu mới thích ứng được với cảm giác khó chịu, tinh thần dần dần hồi phục. Chờ cho tiềm thức dung hợp hoàn toàn với thân thể này, cô mới mở mắt ra.

Ở đây là phòng y tế. Nguyên chủ bị tuột huyết áp dẫn đến ngất xỉu trong giờ thể dục nên được đưa đi phòng y tế. Đúng lúc ấy, Trần Nhữ Tâm xuyên qua.

Sau khi dung hợp với ký ức của nguyên chủ, vừa vặn xem xong mớ ký ức kia, cô dường như là người ngoài cuộc, cũng đồng thời là người trong cuộc. Trần Nhữ Tâm áp xuống cảm giác khác thường qua một cái chớp mắt, bắt đầu lục tìm đối tượng nhiệm vụ lần này trong ký ức của mình, Hình Dã.

Đáng tiếc, nguyên nhân đối tượng nhiệm vụ chuyển trường là vì nguyên chủ, chuyện đã xảy ra từ ngày hôm qua.

Trần Nhữ Tâm rũ mắt, nghĩ không ra tại sao hệ thống lại đưa mình xuyên đến thời điểm mấu chốt mà không phải cách đó vài ngày, như vậy lời nói của cô có thể ngăn cản vụ bạo lực ác liệt trên sân trường lúc ấy.

Biết đâu nhiều năm sau có khả năng tránh được một vụ án giết người liên hoàn rúng động kia.

Mà kẻ tình nghi, đầu sỏ của vụ giết người liên hoàn chính là Hình Dã, kém hơn nguyên chủ một tuổi. Mẹ cậu ta vì chưa kết hôn mà có con, thân thể lại liên tục trong tình trạng không tốt nên lúc cậu ta bốn tuổi đã lâm bệnh qua đời, từ nhỏ đến lớn cậu ta chỉ sống với bà ngoại. Bà ngoại của cậu ta thì không tốt lành gì, cũng chẳng ưa cậu ta, từ nhỏ không đánh thì mắng. Cũng vì một lần bị đẩy mà đầu cậu ta không cẩn thận đụng phải góc bàn khiến cho thị lực càng ngày càng kém.

Thân thể cậu nhóc Hình Dã gầy teo, sống mũi lại mang cặp kính dày cộp, quần áo trên người trước nay đều là loại vừa cũ vừa rách, đầu lúc nào cũng cúi gằm, tóc mái dường như che kín cả mắt kính, toàn thân toát ra sự âm trầm, lại cộng thêm tính tình quái gở nên khi cặp mắt kia nhìn thẳng sẽ đặc biệt làm người ta cảm thấy sợ hãi. Điều này cũng là lý do khiến cậu trở thành đối tượng bị các bạn cùng tập thể chán ghét, bắt nạt.

Có một lần, nguyên chủ đưa khăn tay cho cậu ta, chẳng phải vì đồng tình, mà là thấy cậu ta bị ức hiếp, bị nam sinh họ Lương đổ canh lên người, mùi đồ ăn mặn bốc lên khiến cô ấy đang đứng một bên nhìn cũng cảm thấy phiền lòng, đành lấy khăn tay đưa cho cậu ta.

Đó là lần đầu tiên hai người tiếp xúc.

Về sau, Hình Dã giặt khăn tay sạch sẽ rồi trả về cho nguyên chủ, nhưng nguyên chủ không cần nữa, bảo "Vứt đi". Đương nhiên Hình Dã sẽ không vứt đi, cậu vẫn luôn mang theo bên người, rất trân quý.

Mặc dù, nhiều năm về sau cậu sẽ tự tay dùng mảnh vải này siết chết nguyên chủ.

Đúng là bi kịch.

Còn nguyên chủ lại có liên quan đến đầu sỏ tạo nên chuỗi bi kịch về sau nên cô không thể tránh khỏi.

Thích một người chính là như vậy, tự nhiên mà chẳng có lý do gì, giống như Hình Dã thích nguyên chủ, mà nguyên chủ thì thích hot boy Tiết Minh Huyên, còn bản thân Tiết Minh Huyên lại thích rất nhiều cô gái như thế.

Hình Dã từng định bày tỏ với nguyên chủ nhưng không được, cậu ta hiểu rằng không thể để tâm tư của mình bị lộ, nếu những người trong trường mà biết, mỗi ngày họ sẽ nhục mạ cậu ta thậm tệ hơn. Bởi vì gia cảnh phức tạp nên Hình Dã cực kì tự ti mẫn cảm, ấy vậy mà cậu ta có thể biểu đạt tấm lòng với nguyên chủ một cách trần trụi, đứng từ xa nhìn đối phương một cái thôi cũng là khoảng thời gian cực kỳ hạnh phúc mà cậu ta đã khó có được rồi.

Mà nguyên chủ không chỉ là phó hội trưởng hội học sinh, cô là hoa khôi được cả trường công nhận. Đặc biệt năm cấp hai cô còn trở thành người mẫu tạp chí, ngũ quan xinh xắn không tỳ vết. Nét đẹp của cô không phải kiểu diễm lệ, cũng chẳng phải kiểu dịu dàng, nhưng lại giống như đóa anh túc, biết rõ là chứa độc cũng khó buông xuống được. Người theo đuổi nguyên chủ rất nhiều, trong đó không thiếu những thanh niên có sự nghiệp thành công hoặc nam sinh tài năng ở trường đại học bên cạnh, chẳng biết làm sao nguyên chủ lại chỉ để ý mỗi Tiết Minh Huyên.

Cho nên, với Hình Dã mà nói, tuy không thể thành công có được nguyên chủ, nhưng cậu ta cũng chưa từng hy vọng xa vời gặp lại cô một lần nữa. Ấy vậy mà, chẳng biết có phải do khẩn cầu quá thành tâm nên được đền đáp lại hay không...

Hôm đó là sinh nhật cậu, ủy viên thể dục của lớp lôi cậu ra sân bóng đá. Cậu cho rằng chỉ vì nhàm chán nên đối phương mới đùa cợt mình, không phản kháng mà theo sau, bởi cậu biết rõ có phản kháng cũng vô dụng.

Sân bóng, rất nhiều người.

Hình Dã không biết bọn họ định đùa cợt mình như thế nào, khuôn mặt xanh xao vàng vọt sau mắt kính càng thêm nặng nề, bộ đồ trên người bẩn thỉu không giống đồng phục, mái tóc dài dường như che lấp nửa gương mặt, không ai thấy rõ đôi mắt đằng sau lớp kính kia vốn không gợn sóng lại đang toát ra ý lạnh, nhưng rất nhanh đã biến thành dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng.

"Ui! Thằng chó đen đủi, chắn ở đó là muốn chết hả?" Nam sinh thân dài vai rộng mặc quần áo thể thao, trái bóng bị cậu ta giẫm dưới chân, gầm lên một câu với Hình Dã: "Nếu mày không ngăn nổi bóng của chúng nó, tao sẽ để đầu mày làm cầu đá!"

Hình Dã không nói gì, đứng ở vị trí thủ thành.

Nhưng cậu đứng còn chưa vững thì một quả bóng đã bay về hướng cậu theo góc độ xảo trá. Cậu còn chưa kịp phản ứng đã bị quả bóng nện vào dạ dày.

Trước mắt Hình Dã tối sầm, cảm giác chán ghét cùng sự đau đớn ập tới khiến hô hấp của cậu càng thêm gấp gáp. Ngay lúc ấy, may là cậu không ăn cơm trưa, chẳng có gì để ói nên cũng không quá mức thảm hại.

Có lẽ những kẻ kia thấy vậy vẫn chưa tha cho cậu, hướng cậu mà quát: "Lăn lộn trên đất làm gì! Còn không mau nhặt bóng về cho tao!"

Hình Dã vốn không nhúc nhích nổi, cậu nhanh chóng cảm thấy mình đau đến độ mất đi tri giác, xung quanh chẳng một ai hé lời khuyên can lấy một câu, cùng lắm là vờ như không thấy.

Mắt kia nhìn có đứa muốn đạp một cước sau lưng mình...

"Dừng tay!"

Giọng nói này...

Hình Dã cố ép mình mở mắt ra...

"Ui, cậu không sao chứ?" Đối phương ngồi xổm trước người cậu, tay ôn nhu đỡ lấy bả vai cậu, trong giọng nói mang theo chút vội vàng, "Cậu nhịn một lát, mình đưa cậu đến phòng y tế."

"Mình, không sao." Cậu nghe được bản thân lên tiếng một cách khó khăn.

Xung quanh truyền đến tiếng cãi cọ, Hình Dã chẳng nghe rõ cái gì. Trong con mắt, trong lỗ tai, trong lòng, hết thảy chỉ để ý mỗi cô gái trước mặt này.

顶: 187踩: 5598