Truyện Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Phiên Bản Thế Thân_ltd c1
Nhận Định Bóng Đá 2025-01-10 06:32:08
0
Người ta thường có câu " người đáng thương ắt có chỗ đáng trách ". Haizz! Câu nói này đem đặt lên người những nhân vật nữ phụ độc ác trong các bộ tiểu thuyết ngôn tình lại vô cùng hợp lí.
Nữ phụ độc ác sinh ra là để làm biết bao nhiêu chuyện xấu xa trên đời này,ệnXuyênThànhNữPhụĐộcÁcPhiênBảnThếThâltd c1 không ngừng tìm cách bày trò hãm hạm nữ chính, hòng chiếm lấy tình cảm của nam chính. Rồi kết cục vẫn chỉ là một hòn đá lát đường. Một nhân vật pháo hôi hi sinh cho đôi nam nữ chính đến được với nhau.
Nhưng thế quái nào cái số phận thảm hại của nữ phụ số nhọ lại rơi trúng lên người Trịnh Thu Yên- một người sống ở thế kỷ 21 là cô đây chứ???
Trịnh Thu Yên vừa mở mắt ra đã phát hiện bản thân có gì đó không đúng. Cảm giác bản thân như đang nằm ngủ trên một chiếc giường, đập vào mắt chính là một cái trần nhà cổ kính khác lạ. Bản thân từ từ ngồi dậy đưa mắt mờ mịt nhìn liếc xung quanh một lượt thế nhưng lại là không gian xa lạ yên tĩnh.
Một căn phòng thiết kế có phần cổ đại, trang hoàng. Thoạt nhìn có nhiều chút giống với mấy biệt phủ trong mấy bộ phim cổ trang truyền hình.
Ngây người không quá lâu, Trịnh Thu Yên thu lại vẻ mặt hoang mang cực độ, trong đầu lúc này không khỏi rối bời một mớ lộn xộn.
Vừa lúc mơ hồ nhìn xuống phía dưới lại phát hiện quần áo mặc trên người thế nhưng lại là đồ cổ trang. Càng khiến cho Trịnh Thu Yên không khỏi hoảng loạn. Theo bản năng sợ hãi mà kêu lên.
" Chuyện...chuyện gì thế này? ".
Ngay khi nghe được giọng nói hoảng sợ của cô vang lên. Tuy không quá lớn nhưng đủ để làm cho người đứng ngoài cửa nghe được. Một nữ nhân dáng người nhỏ nhắn, hao gầy từ bên ngoài chạy vào, cả khuôn mặt rộ lên tia vui mừng mà nói.
" Tiểu thư! Người tỉnh rồi! Tốt quá rồi! ".
Trịnh Thu Yên nhíu chặt mày, khẽ quay ra nhìn nữ nhân vừa mới nói chuyện với mình. Nhìn thấy cô gái xa lạ ăn mặc kì lạ trước mặt tự nhiên cũng sinh ra vài phần lạ lẫm, cảnh giác ôm đầu gối lùi về phía sau.
" Cô..cô là ai? ".
Nữ tử dáng người nhỏ gầy, dáng dấp thấp bé mặc một thân hồng y cổ phục dài qua mắt cá chân. Búi tóc cuộn tròn hai bên được thắt dây băng tỉ mỉ. Thấy chủ tử nhà mình dáng vẻ bất thường thì đưa tay đặt lên đầu, làm ra điệu bộ khó hiểu nghiêng đầu hỏi.
" Tiểu thư. Người...không nhận ra nô tỳ sao? Nô tỳ là Bích Liên, là nô tỳ thân cận hầu hạ người. Tiểu thư, người sao vậy? Đại phu nói người chỉ là ngã xuống nước, đâu đến nỗi hỏng não chứ? ".
Trịnh Thu Yên càng nghe càng rối. Cái gì mà nô tỳ, cái gì mà tiểu thư, ngã xuống nước gì đó. Cô càng không rõ hiện tại tình huống của mình bây giờ là như thế nào. Cô nhắm chặt mắt, ôm đầu cúi xuống tự mình lẩm bẩm.
" Điên rồi! Điên thật rồi! Mình đang mơ cái gì thế này! Tỉnh lại đi! ".
" Tiểu thư...người không có sao đó chứ? Không được! Nô tỳ đi gọi Trịnh lão gia tới! ".
Bích Liên nói rồi liền quay ngoắt người bỏ đi ra ngoài. Muốn đi gọi người tới xem xét cho tiểu thư của cô ấy.
Để lại trong phòng lúc này chỉ còn Trịnh Thu Yên cô thần trí mơ hồ không rõ thực hư ra sao.
Đợi cho đến khi bình tĩnh lại một lát, Trịnh Thu Yên mới chậm rãi mở mắt, đem ý thức nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó.
Nữ phụ độc ác sinh ra là để làm biết bao nhiêu chuyện xấu xa trên đời này,ệnXuyênThànhNữPhụĐộcÁcPhiênBảnThếThâltd c1 không ngừng tìm cách bày trò hãm hạm nữ chính, hòng chiếm lấy tình cảm của nam chính. Rồi kết cục vẫn chỉ là một hòn đá lát đường. Một nhân vật pháo hôi hi sinh cho đôi nam nữ chính đến được với nhau.
Nhưng thế quái nào cái số phận thảm hại của nữ phụ số nhọ lại rơi trúng lên người Trịnh Thu Yên- một người sống ở thế kỷ 21 là cô đây chứ???
Trịnh Thu Yên vừa mở mắt ra đã phát hiện bản thân có gì đó không đúng. Cảm giác bản thân như đang nằm ngủ trên một chiếc giường, đập vào mắt chính là một cái trần nhà cổ kính khác lạ. Bản thân từ từ ngồi dậy đưa mắt mờ mịt nhìn liếc xung quanh một lượt thế nhưng lại là không gian xa lạ yên tĩnh.
Một căn phòng thiết kế có phần cổ đại, trang hoàng. Thoạt nhìn có nhiều chút giống với mấy biệt phủ trong mấy bộ phim cổ trang truyền hình.
Ngây người không quá lâu, Trịnh Thu Yên thu lại vẻ mặt hoang mang cực độ, trong đầu lúc này không khỏi rối bời một mớ lộn xộn.
Vừa lúc mơ hồ nhìn xuống phía dưới lại phát hiện quần áo mặc trên người thế nhưng lại là đồ cổ trang. Càng khiến cho Trịnh Thu Yên không khỏi hoảng loạn. Theo bản năng sợ hãi mà kêu lên.
" Chuyện...chuyện gì thế này? ".
Ngay khi nghe được giọng nói hoảng sợ của cô vang lên. Tuy không quá lớn nhưng đủ để làm cho người đứng ngoài cửa nghe được. Một nữ nhân dáng người nhỏ nhắn, hao gầy từ bên ngoài chạy vào, cả khuôn mặt rộ lên tia vui mừng mà nói.
" Tiểu thư! Người tỉnh rồi! Tốt quá rồi! ".
Trịnh Thu Yên nhíu chặt mày, khẽ quay ra nhìn nữ nhân vừa mới nói chuyện với mình. Nhìn thấy cô gái xa lạ ăn mặc kì lạ trước mặt tự nhiên cũng sinh ra vài phần lạ lẫm, cảnh giác ôm đầu gối lùi về phía sau.
" Cô..cô là ai? ".
Nữ tử dáng người nhỏ gầy, dáng dấp thấp bé mặc một thân hồng y cổ phục dài qua mắt cá chân. Búi tóc cuộn tròn hai bên được thắt dây băng tỉ mỉ. Thấy chủ tử nhà mình dáng vẻ bất thường thì đưa tay đặt lên đầu, làm ra điệu bộ khó hiểu nghiêng đầu hỏi.
" Tiểu thư. Người...không nhận ra nô tỳ sao? Nô tỳ là Bích Liên, là nô tỳ thân cận hầu hạ người. Tiểu thư, người sao vậy? Đại phu nói người chỉ là ngã xuống nước, đâu đến nỗi hỏng não chứ? ".
Trịnh Thu Yên càng nghe càng rối. Cái gì mà nô tỳ, cái gì mà tiểu thư, ngã xuống nước gì đó. Cô càng không rõ hiện tại tình huống của mình bây giờ là như thế nào. Cô nhắm chặt mắt, ôm đầu cúi xuống tự mình lẩm bẩm.
" Điên rồi! Điên thật rồi! Mình đang mơ cái gì thế này! Tỉnh lại đi! ".
" Tiểu thư...người không có sao đó chứ? Không được! Nô tỳ đi gọi Trịnh lão gia tới! ".
Bích Liên nói rồi liền quay ngoắt người bỏ đi ra ngoài. Muốn đi gọi người tới xem xét cho tiểu thư của cô ấy.
Để lại trong phòng lúc này chỉ còn Trịnh Thu Yên cô thần trí mơ hồ không rõ thực hư ra sao.
Đợi cho đến khi bình tĩnh lại một lát, Trịnh Thu Yên mới chậm rãi mở mắt, đem ý thức nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó.