Xin lỗi,ệnLấyNhầmTổngTàđội hình al fateh gặp al ittihad tôi thật không phải cố ý.” Bởi vì sơ xuất của mình, khiến gel vuốt tóc bắn lên cổ áo của đối phương. Đây đã là lần thứ hai cô sơ xuất trong ngày hôm nay. Thẩm Thất cảm thấy hôm nay cô chết chắc rồi. Thân là nhà tạo mẫu tư nhân cấp cao, nhưng lại phạm sai lầm mà những học viên cũng không phạm phải, e rằng cô đã không thể tiếp tục hành nghề này nữa rồi. Người đàn ông đang được tạo mẫu, trời sinh có một đôi mắt phượng hoàng. Góc mắt rủ xuống, đuôi mắt nhếch lên, ánh mắt có chút lạnh lẽo. Xét về tướng học mà nói người đàn ông như thế này nham hiểm và tuyệt tình. Tầm nhìn của Hạ Nhật Ninh lại nhắm về phía xương đòn của Thẩm Thất. Nơi đó có một vết bớt hình dạng như một ngón tay, đỏ rực như lửa Vết bớt đỏ như lửa ấy nằm ngay chính giữa xương đòn, tinh tế và mãnh liệt. “Đây là cái áo thứ hai bị cô hủy hoại.” Hạ Nhật Ninh liếc cái áo bị hủy hoại đó, ngước đầu nhìn vào Thẩm Thất, hơi híp mắt lại. Thẩm Thất cảm thấy đằng sau lưng cô, có một luồn áp lực tuôn trào ra che lấp cả trời đất. Ngón tay của Thẩm Thất run lên: “Tôi xin lỗi...” Trong lúc Thẩm Thất thấp thỏm chờ đợi sự phán xét của vận mệnh, thì Hạ Nhật Ninh đột thủ thỉ bên tai của Thẩm Thất, cười ma mị: “Cô đang muốn níu kéo ta à?” Hơi thở của hắn phun ngay lên tai của Thẩm Thất, mùi nam tính toát ra ào ạt trong tích tắc lan tỏa khắp nơi. Con ngươi của Thẩm Thất chợt co rút lại. Cơ thể đưa ra phản ứng đầu tiên ngay lập tức, cô thò tay đẩy Hạ Nhật Ninh ra. Ngón tay đụng tới ngực của đối phương, cảm nhận được hơi ấm tại đó, khiến Thẩm Thất như bị phỏng vậy, nhanh chóng rút ngón tay về. Thẩm Thất khốn khổ lui người về sau, quên mất đằng sau là bàn trang điểm, toàn thân cô dính chặt lên đó. Cô đang muốn đứng dậy nhưng Hạ Nhật Ninh đã nghiêng người về phía cô, hai người hầu như đang kề sát mũi nhau. Thẩm Thất ngay đến thở mạnh cũng không dám, cô mím chặt môi lại, tim đập thình thịch, đầu óc trống rỗng trong tích tắc. Nhìn thấy đôi tai đang dần ửng đỏ lên của Thẩm Thất, Hạ Nhật Ninh lại cười khẽ lên. “Lần cuối cùng.” Giọng nói hay vang lên trên đầu của Thẩm Thất, khiến Thẩm Thất hầu như không thể tin được, mình lại thoát nạn thêm một lần nữa. Đế vương thương mại rung chuyển trời đất Bạo quân vô tình máu lạnh trong thương trường. Tổng tài của tập đoàn Hạ Thị trong truyền thuyết. Kim cương cử nhân khiến hàng trăm ngàn cô gái mơ tưởng ngày đêm cũng không có được. Danh hiệu dành cho hắn quá nhiều, nhưng Thẩm Thất chỉ ghi nhớ duy nhất một cái: “Nếu có người phạm sai lầm trước mặt hắn, thì kiếp này hãy tạm biệt ngành nghề của mình luôn đi.” Hôm nay cô đã liên tiếp phạm sai lầm hai lần rồi, không ngờ hắn lại không khiến cô mất việc? Thân người cao to nhanh chóng rời khỏi, Thẩm Thất có chiều cao 1 mét 65 ấy cảm thấy luồn áp lực đã tan biến mất, giờ mới có thể đứng thẳng người lên. “Cô gái, tôi còn 15 phút nữa.” Hạ Nhật Ninh rất tốt bụng nhắc nhở Thẩm Thất. Thẩm Thất giờ mới bừng tỉnh lại, nhanh chóng qua đó hoàn thành công việc vẫn còn đang dang dở. Sau khi hoàn thành tạo hình, Thẩm Thất thấp thỏm hỏi: “Vậy tiền bồi thường cho hai cái áo đó..., đại khái khoản bao nhiêu vậy?”