欢迎来到Betway

Betway

Truyện Triều Tư_soi keo brighton

时间:2025-01-11 03:26:20 出处:World Cup阅读(143)

Ngày 16 tháng Giêng,ệnTriềuTưsoi keo brighton tiết Nguyên Tiêu.

Không khí năm mới ở thành phố Đồng An vẫn chưa tan hẳn, đầu đường cuối ngõ vẫn giăng đèn kết hoa, khung cảnh vui tươi.

Trần Thục Vân xách mấy hộp đồ đạc, đưa Khương Ninh xuống tầng dưới khu Hoài Cảnh.

Trong lúc chờ thang máy, cô giải thích vài câu: “Nhà bác Chu có một đứa con, hơn con hai tuổi, năm trước vừa vào Đại học, không biết thằng bé ở nhà không, nếu thấy nó ở nhà nhớ gọi thằng bé là anh.”

“Còn có dì Lưu, lần này giúp chúng ta rất nhiều. Con có thể vào được trường III là nhờ cô ấy tìm mối. Tới nơi nhớ phải cảm ơn cô ấy, nhớ chưa?”

Khương Ninh nắm chặt túi trong tay, cụp mắt xuống suy nghĩ, rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Nhớ rồi.”

“Được rồi, đi lên nào.” Ngay khi thang máy từ trên lầu đi xuống, Trần Thục Vân mang theo đống đồ đi vào thang máy.

Người mà họ đến ghé thăm là gia đình của Chu Vĩ Kiện, đồng nghiệp cũ của bố Khương Ninh. Trần Thục Vân chỉ có vỏn vẹn mười ngày để chuyển Khương Ninh đến Đồng An, chuyến đi từ Bắc vào Nam vô cùng gấp rút. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi này, Chu Vĩ Kiện cùng vợ ông ấy – Lưu Mạn đã giúp đỡ gia đình cô không ít.

Nguyên nhân của việc chuyển nhà là vào giữa tháng 12 âm lịch, suốt một tuần liền Trần Thục Vân đều cảm nhận được có ai đó theo dõi mình. Trong lòng sinh nghi, cô nhanh chóng liên lạc với Chu Vĩ Kiện, ngay sau khi bố trí xong xuôi, cô lập tức cùng Khương Ninh bay đến Đồng An.

Tại sao lại xảy ra cuộc sống như đầu đường xó chợ như thế này?

Có lẽ là từ ngày Khương Chính Bình qua đời. Sau khi tổ chức tang lễ vội vàng cho Khương Chính Bình, Trần Thục Vân bấn loạn mang theo cô rời khỏi ngôi nhà đã sinh sống mười năm, chuyển từ thành phố này sang thành phố khác.

Khương Chính Bình là một phóng viên điều tra. Vì ông đã vạch trần một băng đảng trá hình các công ty kiến trúc lừa gạt công nhân đi khai thác khoáng sản trái phép cùng với mức giá cao, ông đã bị sát hại dã man. Tuy rằng cuối cùng cảnh sát cũng đã quét sạch băng nhóm tội phạm này, nhưng một hoặc hai kẻ cực kì hung ác vẫn có thể an toàn bỏ trốn. Vì an toàn, Trần Thục Vân chỉ có thể không ngừng mang theo Khương Ninh đi chuyển nhà, để tránh bị đám người ấy tìm được và trả thù.

Khương Ninh không còn nhớ rõ mình đã chuyển tới biết bao nhiêu địa phương, nhưng cho dù cô không có bạn bè vì thường xuyên phải chuyển trường, luôn phải ở một mình trong những môi trường xa lạ thì cô cũng không phàn nàn. Bởi vì cô biết, mất chồng, lại thường xuyên phải lo lắng sợ con gái mình gặp nguy hiểm thì Trần Thục Vân – so với cô còn phải chịu đựng nhiều hơn thế.

Sống trong trạng thái lo âu khẩn trương trong suốt thời gian dài, Trần Thục Vân chỉ mới hơn bốn mươi mà đầu đã điểm chút bạc.

Khương Ninh thật sự rất thương mẹ. Cũng bởi vậy mà ngày càng nghe lời hơn.

Thang máy vang lên một tiếng “bip”, Trần Thục Vân nhặt đồ dưới đất lên rồi gõ cửa một căn hộ của ai đó.

Bên trong vang lên tiếng bước chân, Lưu Mạn mở cửa, nhìn thấy hai người, liền nhiệt tình tiếp đón: “Đây rồi! Mau vào đi.”

Trần Thục Vân đưa Khương Ninh vào, đặt đồ xuống đất. Không đợi Trần Thục Vân nhắc nhở, Khương Ninh mở miệng trước: “Chào dì.”

Lưu Mạn bật cười đáp lại. Nhìn thấy đồng đồ dưới đất, cô liền oán trách: “Đã tới đây rồi, còn mang theo làm gì?”

“Chị cùng Vĩ Kiện đã giúp đỡ bọn em nhiều như vậy rồi, đương nhiên em cũng phải có chút cảm tạ hai người.” Trần Thục Vân cười nói.

“Chỉ là chút chuyện nhỏ, không cần phải khách khí như vậy.” Đi đến phòng khách, Lưu Mạn với tay treo đống quần áo trên sô pha lên móc, vuốt phẳng nếp gấp, “Hai người ngồi trước đi, chị đi rửa chút trái cây cho em.”

“Không cần phiền phức vậy đâu.” Trần Thục Vân muốn đi ngăn cản, liền bị Lưu Mạn ấn bả vai ngồi xuống.

“Không phiền. Hai người cứ ngồi đây đợi chị một lát.”

Không lâu sau, Lưu Mạn từ dưới bếp bưng lên một đĩa hoa quả đặt lên bàn trà, lấy một miếng táo đưa cho Khương Ninh: “Ninh Ninh, ăn táo đi.”

“Cảm ơn dì.” Khương Ninh nhận lấy, cắn lấy một miếng dưới ánh mắt nhiệt tình của Lưu Mạn.

“Vĩ Kiện và Trạch Sơ không ở nhà sao?” Trần Thục Vân hỏi.

Lưu Mạn lắc đầu: “Không. Đơn vị của Vĩ Kiện có việc, ăn tiệc xong mới về. Trạch Sơ đã đi học rồi.”

“Đi học sớm vậy sao?”

“Đúng vậy. Thầy giáo của nó tìm nó có việc. Nghe nói nửa năm trước thằng bé tham gia hạng mục gì đó, aizz, dù sao chị cũng không hiểu, chỉ biết là hiện tại thằng bé đang rất vội.”

“Rất tốt. Chứng tỏ Trạch Sơ rất tốt nha.”

“…”

Khương Ninh gặm quả táo, nghe Lưu Mạn cùng Trần Thục Vân nói chuyện.

Rất nhanh đã tới năm giờ. Lưu Mạn đứng dậy đi nấu cơm, Trần Thục Vân cũng đi theo vào phòng bếp giúp đỡ.

Chỉ còn lại Khương Ninh ngồi một mình trên sô pha phòng khách xem TV.

Đúng lúc chuẩn bị hầm canh, Lưu Mạn mới phát hiện ra trong nhà đã hết muối, không biết dùng hết từ khi nào. Cô cởi tạp dề xuống, nói với Trần Thục Vân: “Trong nhà hết muối, chị xuống dưới nhà mua một gói. Em cứ ra phòng khách nghỉ ngơi đi.”

Trần Thục Vân đang cắt rau thì dừng lại: “Mua muối? Chị không cần xuống đâu. Cứ để Ninh Ninh đi. Dù sao con bé cũng không có việc gì làm.”

“Ninh Ninh không biết siêu thị ở đâu, vẫn là để chị xuống thì hơn.” Lưu Mạn nói.

“Người đã lớn như vậy rồi, hướng dẫn đường cho con bé một chút là nó có thể tìm được.” Trần Thục Vân đặt con dao lên thớt, trực tiếp đi ra ngoài gọi Khương Ninh, “Ninh Ninh, con đi lấy chút tiền lẻ trong túi của mẹ xuống lầu mua bịch muối.”

分享到:

温馨提示:以上内容和图片整理于网络,仅供参考,希望对您有帮助!如有侵权行为请联系删除!

友情链接: