人参与 | 时间:2025-01-10 12:58:55
- Lúc này,ệnBộBộCaoThăkết quả 1.net Vệ Thế Kiệt từ nhà vệ sinh đã trở lại, hắn vừa thấy cục diện này liền biết chọc phải phiền toái, vội từ trong đám đông chen tới,cười ha hả nói:
– Các vị, khoan đã, có chuyện gì từ từ thương lượng.
Kẻ xấu chính là như vậy, anh chỉ cần lộ ra thần sắc sợ hãi, bọn chúng sẽ càng lấn tới.
Thằng có hình xăm lao tới, vẻ mặt hung ác chỉ vào Vệ Thế Kiệt, mắng:
– Mày là ai? Muốn tìm cái chết đúng không?
Sở Thiên Thư nhìn cũng không nhìn cái thằng có hình xăm một cái, kéo Vệ Thế Kiệt lại, hỏi:
– Ông đã chạy đi đâu vậy?
– Tôi đi nhà vệ sinh.
Vệ Thế Kiệt trong lòng thầm sốt ruột, sắp đánh nhau rồi, còn hỏi chuyện chuyện không liên quan làm gì? Hắn lại hỏi Ninh Hinh.
– Có chuyện gì vậy?
Ninh Hinh không để ý nói:
– Không có việc gì.
– Tụi bây…
Cái thằng có hình xăm lại lần nữa bị xem như không khí, miệng thiếu chút nữa phun ra máu. Hắn chỉ vào Sở Thiên Thư và Ninh Hinh mắng.
– Con mẹ mày, dám đụng đến anh Bảo của tụi tao, ông đây nhất định bắt tụi bây chui qua đáy quần.
Ba tên còn lại đồng thanh phụ họa.
– Biết số điện thoại cảnh sát không?
Sở Thiên Thư xoay người hỏi Ninh Hinh.
– Biết.
Ninh Hinh gật đầu.
– Báo cảnh sát.
Sở Thiên Thư nói.
– Ha ha, anh Xương, bọn chúng sợ rồi kìa, lại muốn báo cảnh sát, đúng là buồn cười quá.
Thằng có hình xăm nhìn ba thằng còn lại, suồng sã cười ha hả.
Mà ngay cả anh Bảo mặt đầy máu cũng nhịn không được mà cười, nhưng vừa mới nhếch môi, ngay lập tức đau tới kêu “Aaaa”.
Rất hiển nhiên, trong nhóm người này có bối cảnh là cảnh sát, bọn chúng căn bản không xem cảnh sát ra gì.
Vệ Thế Kiệt đương nhiên nhìn ra được điều này, hắn đi qua, tiến đến trước mặt anh Bảo, nói:
– Người anh em, tôi cùng Hách Sảng có quen nhau, có việc gì thương lượng với nhau, đừng làm tổn thương hòa khí anh em, anh thấy được không?
– Ha ha, là người bạn nào vậy?
Theo tiếng nói chuyện, từ hai bên đám người tách ra, một người trẻ tuổi cao gầy đi ra.
Sở Thiên Thư vừa nhìn, dĩ nhiên là Hách Sảng, chỉ thấy hắn toàn thân đều là mùi rượu, đi xiêu xiêu vẹo vẹo, nếu không phải Kiều Kiều kia liều mạng dìu y thì phỏng chừng đã sớm ngã xuống.
Vệ Thế Kiệt vội chạy về trước, rất thân thiết hỏi:
– Anh Hách, anh ở đây à? Lâu quá không gặp.
Anh Bảo và đám người của tên có hình xăm, thu hồi dáng vẻ kiêu ngạo, ngoan ngoãn gọi một tiếng:
– Anh Sảng!
– Ồ, mày là ai?
Hách Sảng nheo mắt lại, đánh giá Vệ Thế Kiệt.
– Tiểu Vệ, Vệ Thế Kiệt.
Vệ Thế Kiệt xấu hổ cười báo ra cái tên.
Hách Sảng say bí tỉ nói:
– Ồ, mày chính là thằng nhóc con của Lão Vệ bên Ban chỉ huy quân sự, đúng không?
– Em…
Vệ Thế Kiệt nhất thời không biết trả lời thế nào, trên mặt lúc đỏ lúc trắng.
– Ha ha…
Nhìn thấy Vệ Thế Kiệt khó chịu, bốn tên đồng bọn của Hách Sảng lại cười to lên.
顶: 28踩: 83
评论专区