Chương trình NTTS do Báo Sài Gòn Giải Phóng phối hợp với Vietcombank thực hiện trong năm 2010 với mục đích tặng học bổng và nhà tình nghĩa. Học sinh nhận học bổng từ chương trình này là con cháu các hộ nghèo thuộc đối tượng CCB, cựu TNXP, các gia đình thương binh, liệt sĩ, đồng bào các dân tộc từng ủng hộ cách mạng, có ý chí vượt khó, vươn lên trong học tập. Đối tượng nhận nhà tình nghĩa là những hộ thuộc các đối tượng trên có khó khăn về kinh tế, nhà ở.
Tham gia chương trình này, Vietcombank Bình Dương đã ủng hộ 1,7 tỷ đồng xây tặng 50 căn nhà tình nghĩa (trị giá 30 triệu đồng/căn) và trao 100 suất học bổng (2 triệu đồng/suất) trong năm học 2010-2011 tại Bình Phước.
Nếukhông có sự giúp đỡ từ chương trình trao nhà “Nghĩa tình Trường Sơn” (NTTS) củahệ thống Ngân hàng TMCP Ngoại thương Việt Nam (Vietcombank) và Báo Sài Gòn GiảiPhóng thực hiện, chúng tôi vẫn chưa có nhà để ở. Mùa mưa vừa qua, được dọn vềnhà mới, tôi mừng rơi nước mắt... Lời tâm sự của các cựu chiến binh (CCB) từnglà lính Trường Sơn năm nào cũng làm cho nhiều người trong đoàn... rơi nước mắt!
Kýức thời tuổi trẻ
Xeđưa đoàn chúng tôi đi hết huyện, thị trấn, đến xã, rồi đến bưng, sóc để đến cácgia đình được tặng nhà NTTS. Đường cứ thế nhỏ dần và khó đi dần. Nhiều người áingại hỏi: “Sao thế bác tài? Có tiếp tục đi được không hay... lội bộ?”. Sau mấytiếng đồng hồ, mọi người cũng đến được nơi. Xen trong rừng cao su bạt ngàn lànhững căn nhà nhỏ của bà con. Ông Nguyễn Đình Phục, Giám đốc Vietcombank BìnhDương cứ nhắc đi nhắc lại: “Chúng ta cứ đến nơi xa nhất, khó khăn nhất. Căn nhànào thực sự xây xong mới trao tặng cho đàng hoàng. Chưa xây xong, cứ chờ, dịpkhác chúng tôi lại lên thăm và trao nhà luôn. Không sao cả. Các cô chú là CCBTrường Sơn ở xa, quá khó khăn mới là người cần giúp đỡ hơn ai hết”.
Mỗigia đình một hoàn cảnh nhưng họ đều là những CCB nghèo. Người để lại ấn tượngnhiều nhất cho chúng tôi hôm đó là ôngNguyễn Đình Sy năm nay gần 90 tuổi. Bản thân ông Sy là bộ đội Cụ Hồ đi qua 2cuộc kháng chiến trường kỳ của đất nước. Ra quân, ông đưa vợ con vào sinh sốngtại ấp Hiệp Quyết, xã Lộc Hiệp, Lộc Ninh, Bình Phước. Ông có 1 gái, 4 trai thamgia quân đội và 1 người con trai liệt sĩ Nguyễn Đình Dũng, hy sinh năm 1979(tại chiến trường Campuchia). Người con cả của ông cũng là CCB, trước tham giaở chiến trường miền Đông, giờ con trai cả cũng về làm nhà sống cạnh ông để chămsóc cha.
Đại diện chính quyền địa phương (trái) tặng quà cho CCB Nguyễn Đình SyÔngSy bị thương nặng và di chứng để lại là ông bị mắc bệnh hoang tưởng. Lúc nàoông cũng nghĩ mình đang... đánh nhau! Có khi ông... xung phong nhưng có khi lạinấp vào “hầm bí mật” để kẻ thù không phát hiện mà dội bom. Ngày vợ ông mất(cách đây 7 năm), bệnh của ông càng nặng hơn. Suốt ngày ông chỉ ở trong nhà vàkhông dám đi đâu. Đến bữa, con cháu đưa cơm qua khe cửa chứ không dám mở cửabởi ông luôn lo có người “tấn công” mình.
NhiềuCCB khác cũng kể về tuổi xuân anh hùng của mình khi họ gắn bó và gìn giữ choTrường Sơn, cho cuộc chiến cam go mà anh dũng để đi đến thắng lợi của dân tộcta. Các cô chú luôn tự hào về tuổi thanh xuân đầy nghĩa khí của mình...
Nghĩatình đọng lại...
Thếlà, với nghĩa cử cao đẹp, thể hiện tinh thần uống nước nhớ nguồn từ chương trình ý nghĩa, những người trở về từ Trường Sơn ngày nào giờấm lòng khi nhận được sự quan tâm này. Bởi, với họ, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ởtrong căn nhà xây trị giá hàng chục triệu đồng. Điều đáng mừng là nhiều giađình từ sự giúp đỡ 30 triệu đồng của ngân hàng đã được bà con, chính quyền địaphương hỗ trợ thêm để xây dựng căn nhà trị giá 60 - 70 triệu đồng. Có ngườiđược cấp thêm đất sản xuất bên cạnh căn nhà nghĩa tình. Họ nói cuộc đời mìnhđổi thay còn hơn cả... trong mơ!
Vợ chồng CCB Trà Văn Quy-êl nhận quà và quyết định trao nhàÔngbà Trà Văn Quy-êl, dân tộc Khơme, ở ấp Thạnh Tây, Lộc Tấn, Lộc Ninh, Bình Phướccó lẽ là người hạnh phúc nhất trong các CCB nhận nhà trong đợt này vì ông bà cóđược “niềm vui nhân đôi” khi vừa có nhà vừa có đất canh tác từ chương trình hỗtrợ người dân tộc thiểu số định cư, ổn định cuộc sống của địa phương. ÔngQuy-êl kể: “Tôi với bà ấy đều là CCB. Tôi tham gia kháng chiến và ở Tỉnh đội CàMau. Bà xã tôi đi TNXP và cả hai từng vào tù với những đòn tra tấn dã man. Năm1973, chúng tôi được thả trong đợt 3 thả tù chính trị! Sau ngày đất nước thốngnhất, vợ chồng tôi về Cà Mau, có đến 10 đứa con nên cảnh nghèo cứ đeo bám mãi.Khi con cái lớn, lên Sài Gòn, Bình Dương làm ăn, tôi cũng đưa vợ đi làm rẫythuê ở Lộc Ninh và chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có nhà riêng, sẽ thoát cảnh làmthuê. Vậy mà sau hơn 4 năm đến đây làm thuê, tôi được chính quyền địa phương,được bà con lối xóm thương mến. Hai vợ chồng được sinh hoạt trong Hội CCB. Giờlại... chính thức được làm chủ nhà mình, đất mình chứ không lây lất đi làm thuênữa. Đúng là tôi không dám mơ. Tết này, tôi gọi hết con cháu về đây cho chúngnó mừng”...
Mộtđiều rất ý nghĩa nữa là bộ đội Biên phòng Bình Phước cũng vào cuộc cùng chươngtrình để giúp những CCB được tặng nhà ở gần đồn biên phòng, công xây dựng(khoảng 7 triệu đồng/căn) để “gia chủ” tiết kiệm bớt một khoản tiền. Đây là mộtviệc làm thắm tình quân dân nên mọi người đều rất hăng say làm... nghề tay tráilà phụ hồ của mình. Bà Nguyễn Thị Gái, Trưởng phòng Người có công thuộc SởLĐ-TB&XH Bình Phước cho biết: “Chúng tôi rất cảm ơn và trân trọng sự giúpđỡ nghĩa tình của Vietcombank Bình Dương với “người anh em” Bình Phước. Chúngtôi còn rất nhiều đối tượng cần giúp đỡ và hy vọng thời gian tới sẽ tiếp tụcnhận được sự quan tâm của các đơn vị, các mạnh thường quân chung tay với chúngtôi trong những chương trình tặng nhà thật ấm áp, nghĩa tình này”.
Nhữngngười trong đoàn đi trao nhà NTTS hôm đó bịn rịn chia tay với gia chủ bởi họquá hiếu khách. Nhà nghèo vậy cũng tranh thủ làm mâm cơm mừng nhà mới! Xe đã rakhỏi mấy con đường dốc cheo leo vẫn thấy những cánh tay của bà con vẫy chàotheo đoàn. Có lẽ, ai cùng chứng kiến việc trao nhà, sẽ thấy vui lây với niềmvui của các CCB bởi từ nay, họ có căn nhà như mơ ước cả cuộc đời. Và, với sựđóng góp cho hòa bình dân tộc, các cô chú xứng đáng được nhận sự quan tâm nghĩatình như thế...
Tuổi xuân bỏ lại chiến trường...
Khi đến thăm ngôi nhà của chị Nguyễn Thị Ánh Tuyết sống cùngem gái Nguyễn Thị Ngọc Sương tại Sóc Bưng, Thanh Phú, Lộc Ninh, Bình Phước, tôinghĩ ngay đến tiểu thuyết “Bến không chồng” của nhà văn Dương Hướng. Chị Tuyếtđi TNXP suốt thời tuổi xuân và ngày ra quân mới “chợt nhớ” tuổi xuân đã qua mấtrồi. Trở về quê, người em cũng ở nhà thay chị chăm sóc ba mẹ mà quên tìnhriêng. Chị Tuyết tâm sự: “Mình ham đi làm nhiệm vụ, bỏ tuổi xuân lại chiếntrường không nói đến làm gì. Về nhà em cũng... ở vậy làm mình xót xa nhưngcũng... may bởi giờ chị em gần 60 tuổi sống cùng nhau để nương tựa. Tôi bịthương, đau ốm riết nên cũng nhờ em tôi nhiều lắm”. Khi chưa được xây tặng cănnhà NTTS này, hễ trời mưa là hai chị em cùng nhau chạy vượt qua một vườn cao sucủa người ta để đến nhà người khác lánh mưa. Chờ hết mưa mới dám về bởi sợ nhàsập bất cứ lúc nào. Có được căn nhà khang trang là niềm mơ ước của hai chị em.
Tóc của hai chị em nay cũng đã điểm... tuyết sương! Mỗingày, họ đi cạo mủ cao su thuê để kiếm sống. Chủ yếu là cô em đi làm, cô chị ởnhà bởi sức khỏe yếu. Ước mong của hai chị em này đơn giản chỉ là “khi nào cónhiều tiền, sẽ đi chợ... Bình Long chơi, mua áo quần đẹp chứ ở riết trong bưngkhông biết gì cả...”.
QUỲNHNHƯ
(责任编辑:La liga)