Tin thể thao 24H Truyện Những Đứa Trẻ Chinh Phục Miền Đất Hoang_stoke city vs
Mỗi lần Phong Sâm nhớ lại thảm họa mấy năm trước,ệnNhữngĐứaTrẻChinhPhụcMiềnĐấstoke city vs anh không hề nhận ra bất kỳ dấu hiệu báo trước nào.
Nếu buộc phải tìm chút manh mối thì chẳng biết cái hôm đánh mất đồ trang trí balo mà Nhan Bố Bố đưa anh có được tính vào hay không.
Ngày 7 tháng 4 năm 2105.
“Cậu Phong, nửa tiếng nữa máy bay sẽ cất cánh về nước, bây giờ chúng ta sẽ rời khỏi khu tập huấn, cậu còn đồ đạc gì cần mang theo không?”
Một sĩ quan đứng trong phòng đơn ký túc xá với lối bày biện đơn giản, hắn hơi cúi đầu, lời nói rất mực cung kính.
Đối diện hắn là một thiếu niên có thân hình cân đối đang đứng trước gương chỉnh trang lại bộ vest và thắt cà vạt. Khuôn mặt trong gương quá đỗi tuấn tú, tuy nhìn có vẻ không lớn lắm nhưng dáng hình trẻ con ấy lại toát lên vẻ điềm tĩnh không hợp với độ tuổi.
Phong Sâm không đáp, cậu quay đầu đi ra ngoài, sĩ quan xách vali và balo theo sau.
Có vài thiếu niên đứng ở bãi cỏ bên ngoài ký túc xá đang bắt tay cáo biệt, khi nhìn thấy Phong Sâm thì tự dưng im lặng, nụ cười trên mặt cũng cứng lại.
Phong Sâm không nhìn sang đó mà đi về phía cổng lớn, ánh nắng chiếu từ mặt bên khiến làn da cậu trông có vẻ tái nhợt, hệt như phẩm chất lạnh lẽo của ngọc vậy.
Một thiếu niên nhìn bóng lưng của cậu, không cam lòng mà thấp giọng nói: “Cái thằng đó lại đứng đầu đợt tập huấn đặc chiến Ưng Non lần này nữa.”
“Thôi, mấy nay cậu đang bị sốt mà, trạng thái không tốt, sang năm rồi đấu lại với nó.” Một thiếu niên khác an ủi.
“Nhưng sang năm tôi mười lăm, vượt quá độ tuổi cho phép của đặc chiến Ưng Non rồi.”
“Ơ, vậy tính sao giờ? Hình như Phong Sâm mới mười hai, chẳng lẽ tụi mình phải bị nó đánh bại ba năm nữa hả?”
“Không cần đấu làm gì, nó là quái thai đấy.”
Giọng bọn họ không nhỏ, song Phong Sâm vẫn không có phản ứng gì, xe Jeep đã chờ ở trước cổng, nhanh chóng rời khỏi khu tập huấn.
Nửa tiếng sau, tại sân bay quân dụng gần đó, một chiếc máy bay phản lực tư nhân nhỏ cất cánh và bay về phía Hợp Chúng Quốc.
Bên trong cabin, viên sĩ quan đang sắp xếp lại hành lý, phía sau là bản tin truyền hình. Phong Sâm ngồi dựa vào ghế rồi mở điện thoại vẫn luôn tắt nguồn trong lúc tập huấn lên.
Ngay khi màn hình sáng lên thì mấy tin nhắn nhảy ra liên tục.
Mẹ: [Phong Sâm, con tập huấn xong thì cả nhà mình ra đảo nghỉ dưỡng nha.]
Mẹ: [Phong Sâm, chú Trần sẽ diễn thuyết tranh cử Tổng thống ở Hoàng Thành, ba con là bạn lâu năm của chú ấy, ba mẹ phải đến đó một chuyến nên để sĩ quan phụ tá Vương đến đón con.]
Phong Sâm rũ mắt nhìn ngày gửi, trên đó hiển thị là hôm qua, cậu buông điện thoại xuống, bên tai vang lên giọng nói của biên tập viên tin tức.
“… Không biết Tướng quân Phong Tại Bình có xuất hiện ở buổi diễn thuyết của Quan chấp chính Trần Tư Trạch hay không…”
Giọng của biên tập viên đột nhiên im bặt, TV cũng bị tắt, Phong Sâm ném điều khiển từ xa lên bàn, vẻ mặt nom có vẻ mất kiên nhẫn.
Viên sĩ quan quay đầu lại, hỏi: “Cậu Phong, cậu cảm thấy không khỏe à?”
Phong Sâm lắc đầu.
Đúng là cậu hơi khó chịu thật, mấy ngày qua chẳng hiểu sao lại sốt nhẹ, cơn sốt không kéo dài mà nhanh chóng hạ nhiệt nên cậu không để ý lắm.
Bây giờ cậu lại có cảm giác sốt nhẹ, bèn đưa tay sờ trán thử. Sau khi nhỏ giọng hỏi vài câu, viên sĩ quan tinh ý đặt balo hành quân xuống rồi đi tìm tiếp viên lấy thuốc.
Trong cabin chỉ còn lại mỗi Phong Sâm, cậu nhìn balo hành quân màu đen, đột nhiên phát hiện đồ trang trí trên đó biến đâu mất.
Đó là một món phụ kiện làm từ lông nhung màu nâu, hình như là gấu hay thỏ gì đó, cậu không nhìn kỹ, chỉ là đôi lúc cảm thấy có thứ gì đấy chạm nhẹ vào balo nên mới sực nhớ đến.
Đương nhiên, cậu cũng tiện thể nhớ đến Nhan Bố Bố.
Nhan Bố Bố thường hay nhét mấy món đồ kỳ quái vào balo trước khi cậu ra ngoài, đã từng trong lúc thi viết, cậu cầm cục tẩy hình chocolate để bôi, cũng từng lấy một cây kiếm nhựa đồ chơi với màu sắc rực rỡ trước ánh nhìn chăm chú của huấn luyện viên khi đang chiến đấu bằng vũ khí.
Cậu rất tức giận, nhưng Nhan Bố Bố mới có sáu tuổi nên cậu chỉ có thể quát lớn, dùng giọng điệu nghiêm túc và ánh mắt sắc bén để uy hiếp.
Dáng vẻ này của cậu rất có hiệu quả đối với người khác, dù là ai cũng sẽ tôn kính và không dám tiếp cận, nhưng người khác này không bao gồm Nhan Bố Bố.
Nhan Bố Bố mặt dày, vừa bị cậu chỉnh một trận thì lại sáp cái đầu xoăn kia đến trước mặt cậu. Phong Sâm đành phải nhẫn nhịn, quyết định mặc kệ Nhan Bố Bố, dù sao mấy năm nữa cậu cũng vào trường quân đội, và Nhan Bố Bố sẽ hoàn toàn rời khỏi thế giới của cậu.
Lần này cậu không vứt món đồ trang trí đó, không phải cậu thích hay gì mà cậu đã quen với việc mặc kệ tất cả dấu vết thuộc về Nhan Bố Bố rồi.